13 người thay đổi thế giới
Trên đó có khắc mấy dòng chữ như sau: “Khi tôi còn trẻ, còn tự do, trí tưởng tượng của tôi không bị giới hạn, tôi đã mơ thay đổi thế giới. Khi tôi đã lớn hơn, khôn ngoan hơn, tôi phát hiện ra mình sẽ không thay đổi được thế giới, vì vậy tôi rút nhỏ phạm vi và
Chính vì thế con người muốn thay đổi thế giới thì trước hết phải thay đổi chính mình, phải bắt đầu từ việc tu thân, sau đó mới đến tề gia, trị quốc, rồi mới bình thiên hạ được. Trong cuốn Hậu Hán Thư có ghi chép một câu chuyện như thế này: Thời Đông Hán có
Xe đạp được biết đến là phương tiện giúp con người di chuyển và tận dụng tiện lợi. Nó xuất hiện khá lâu trước kia và được sử dụng rộng rãi trên khắp thế giới. Ngày nay, xe đạp còn được dùng cho các cuộc đua xe hay phương tiện tập thể dục hiệu quả.
Nhà sư phạm người Nga V.A.Xu-khôm-lin-xki cho rằng: “Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác”. Ở trường THCS Thanh Hà - Thanh Ba - Phú Thọ, sự cống hiến tận tâm của mỗi thầy cô giáo đã khiến cho hình ảnh
13 người đã thay đổi thế giới không ai xa lạ mà chính là các môn đệ đã theo bước chân Chúa trên các nẻo đường. Cuốn sách này đươc hình thành nhờ những bài nghiên cứu trong tác phẩm: “THIRTEEN MEN WHO CHANGED THE WORLD” của tác giả VIVEGENO.
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Robert H. Goddard trong buổi thử nghiệm tên lửa nhiên liệu lỏng đầu tiên vào ngày 16-3-1926 - Ảnh NASATên lửa nhiên liệu lỏng - Bính Dần 1926Năm 1926, nhà khoa học người Mỹ Robert H. Goddard thử nghiệm thành công tên lửa nhiên liệu lỏng đầu tiên trên thế giới tại Massachusetts Mỹ. Nhiên liệu lỏng được dùng ở đây là là oxy lỏng và lửa được tạo thành bằng những ống mỏng với tổng chiều cao khoảng 3m. Trong lần thử nghiệm, tên lửa đã bay được 2,5 giây với tốc độ khoảng 96km/h, đạt độ cao 12,5m và hạ cánh cách xa đầu đây được xem là một trong những bước tiến trong lĩnh vực quân sự khi tên lửa có thể dùng như một loại vũ khí, nhưng về sau đã mở đường cho lĩnh vực khám phá không đã nhận bằng sáng chế của Mỹ cho ý tưởng tên lửa đa tầng và tên lửa nhiên liệu lỏng. Trên những cơ sở thành công bước đầu này, giới nghiên cứu bắt đầu tập trung vào phát triển các loại tên lửa sử dụng nhiên liệu lỏng, để đến những năm 1960, thế giới chứng kiến những chuyến thám hiểm không gian lịch bi - Mậu Dần 1938Bút bi hiện đã là một vật dụng phổ biến trên toàn cầu - Ảnh GETTY IMAGESĐầu những năm 1930, László Bíró Hungary là biên tập cho một tờ tạp chí làm việc, ông luôn cảm thấy bực bội khi phải tốn thời gian cho những chuyện như đổ mực vào viết, chưa kể những lúc viết bị nhòe, làm dơ bản với anh trai, Bíró bắt tay nghiên cứu một loại mực khô nhanh với đó, ông cần một cơ chế mới ở đầu cây viết để có thể kiểm soát được lượng mực tiết trong những cây bút bi đầu tiên của BíróMột lần tình cờ, ông nhìn thấy một đám con nít con đang chơi bi. Một viên bi chạy ngang qua vũng nước, để lại một vệt nước dài trên nền chợt nghĩ đến việc đặt một viên bi ở đầu viết để điều chỉnh lượng mực truyền từ ống ra giấy khi viên bi xoay tròn lúc ta điều khiển cây viết, mực sẽ bắt đầu theo đó mà in ra trên 1938, Bíró chính thức nộp bằng chứng nhận sáng chế tại Vương Quốc Anh cho cây bút bi của chiến tranh thế giới thứ II, các công ty bắt đầu vào cuộc cải tiến những loại bút bi "nguyên sơ" của Bíró để cho ra những loại bút bi như ngày Game - Canh Dần 1950Trò chơi cờ caro trên màn hình máy tính lớn vào năm 1950Tại Triển lãm quốc gia Canada năm 1950, một trò chơi có tên Bertie the Brain được ra là trò cờ caro với tỉ lệ 3x3, tức tổng cộng có 9 ô. Người chơi sẽ thao tác với một bộ bàn phím và từng nước đi sẽ hiển thị trên màn hình máy tính nay, nhiều chuyên trang công nghệ uy tín vẫn xem đây là trò chơi điện tử đầu tiên trên thế chơi này ban đầu chỉ được tạo ra để kiểm tra một số thuật toán máy tính. Tuy nhiên, cuộc đua phát triển các trò chơi điện tử giữa các ông lớn cũng nổ ra từ thập niên 1970 và 1980, những trò chơi điện tử dần hoàn chỉnh và tạo được sức hút lớn trên toàn đây, trò chơi điện tử đã phát triển cả về số lượng lẫn chất lượng. Nhiều quốc gia cũng xem đây là một môn thể thao trí tuệ, không chỉ đơn thuần dừng lại ở một trò chơi thông chiếc tivi màu đầu tiên ra đời trong thập niên 1950Cũng phải nói thêm năm 1950 mở đầu cho một thập niên cạnh tranh quyết liệt của những công ty ở Mỹ để cho ra chiếc TV màu đầu năm 1950, các hãng như NBC, CBS, RCA liên tục công bố và cho kiểm nghiệm các quy chuẩn truyền hình màu đầu tiên của mình, là bản lề cho thế hệ TV màu chính thức lên kệ chỉ ít năm - Canh Dần 2010Những chiếc iPad đã góp phần thay đổi cách nhiều người làm việc, học tập và giải trí - Ảnh GETTY IMAGESNăm 2010, chiếc iPad đầu tiên ra mắt thị trường, mở đường cho một thập niên lên ngôi của máy tính bảng. Đây là sản phẩm giao thoa giữa điện thoại thông minh và máy tính xách iPad tiên phong này ra mắt với màn hình lớn 9,7 inch, độ phân giải 1,024x768 pixel. Nếu so với những thế hệ bây giờ, iPad ngày ấy vừa nhỏ vừa kém sắc nhiên, đây vẫn là bước ngoặt cho một loại thiết bị làm việc, học tập và giải trí mới không quá lớn như laptop nhưng lại không quá nhỏ như smartphone. Trong khi đó, iPad vẫn có thể chạy hầu hết mọi ứng dụng di động mà người dùng mong 10 năm sau, iPad ghi nhận số lượng bán ra lên tới 400 triệu nay dù đã có nhiều loại từ các thương hiệu công nghệ khác trên thị trường nhưng nhiều người vẫn dùng từ iPad để chỉ những chiếc máy tính bảng.
Chúc mừng bạn đã thêm playlist 13 Người Đã Thay Đổi Thế Giới thành công 13 người đã thay đổi thế giới không ai xa lạ mà chính là các môn đệ đã theo bước chân Chúa trên các nẻo đường. Cuốn sách này đươc hình thành nhờ những bài nghiên cứu trong tác phẩm “THIRTEEN MEN WHO CHANGED THE WORLD” của tác giả giả Giáo sư Trần Duy Nhiên,Giọng kể Linh mục Tiến rút gọn xem thêm
ABOUT US GIÁO XỨ LỘC THỦY Gp. Vinh Nghệ An Địa chỉ Đường Thánh Phaolô, Mai Giang 1, Quỳnh Lưu, Nghệ An 460000 Điện thoại 0964-636-466 Giáo xứ Lộc Thủy là Blogger chia sẻ tin tức Giáo xứ, các tài liệu và Nghệ Thuật Công giáo như Giáo lý, sách kinh nguyện nhiều chủ đề, nghệ thuật cắm hoa phụng vụ... BÀI NỔI BẬT featuredpost/Cắm hoa nghệ thuật, Cửu Nhật Kinh Nguyện,góc học tập BÀI NGẪU NHIÊN randompost GOOGLE MAP [map src="!1m18!1m12!1m3!
Bài hát 13 Người Đã Thay Đổi Thế Giới 05 - Mátthêu - Lộc Ông ngồi trong trạm của mình dựng bên đường. Trạm của ông nằm ở khu ngoại ô thành phố Capharnaum, một trong những trạm chạy từ Đamas đến Israel. Ngoài những khoản thuế tùy thân của những người trong vùng, những khách hàng đi ngang qua cũng phải dừng lại đóng thuế hàng hóa trước khi tiếp tục chuyến đi... -Giờ này đã sắp đến giờ đóng cửa. Ông sắp xếp lại giấy tờ, đếm tiền bạc, kiểm lại các biên lai, làm kết toán số tiền thu được. Ông nghĩ "Chà không đến nỗi tệ, công việc càng ngày càng khá, cứ đà này chỉ vài năm nữa là..." -Ông thường nghĩ ngợi về đồng tiền "Có tiền mua tiên cũng được". Có tiền mọi người sẽ kính trọng ông, và ông quyết định phải kiếm cho được nhiều tiền. Đấy là vấn đề quan trọng. Ông không cần giàu sụ nhưng ông muốn làm ra tiền, có đủ tiền để sống thoải mái, đủ để xin về hưu sớm và hưởng thụ cuộc đời... Ông đủ khôn ngoan để thực hiện ý định của mình. Ông có một trí thông minh đặc biệt về mặt tính toán. Lúc bé, ông đã tỏ ra thông minh... Người ông gầy ốm, ông không phải là một thể tháo gia ông không có sức mạnh thể chất... Trán ông khá cao, dấu hiệu của "sự khôn ngoan và hiểu biết" Ông biết rằng ông thông minh, đủ thông minh để kiếm ra tiền. Vì thế, ông xin được làm người thu lại không ? Đấy là một công việc không nặng nhọc mà lại dễ kiếm tiền. Ông đã nghe rằng những người thu thuế là những người không tim những kẻ đói tiền, những kẻ vô luân... Nhưng ông nghĩ sự thật đâu đến nỗi, Dù sao họ cũng là người Do Thái, đa số là người Do Thái. Đâu phải vì họ làm việc cho chính quyền La Mã trong việc thu thuế mà họ trở thành hạng người vứt đi... Dĩ nhiên, dân chúng tố cáo rằng Những người Publicano, những người thu thuế, đánh thuế quá nặng... Nhưng ai biết được chính quyền lấy bao nhiêu, còn họ giữ lại bao nhiêu ? Có thể có người lấy từ 20 tới 25%, Ông thì ông quyết giữ lại 15% Điều hiển nhiên là ai ai cũng kiếm kế sinh nhai, dù cho người đó làm việc cho La Mã... Xét cho cùng, Ông là một con cháu đích thực của Abraham, Ông hãnh diện về nguồn gốc Do Thái, Ông không bao giờ phủ nhận điều đó, dù ông làm việc cho La Mã... Ông đau lòng những lần lên Đền Thờ dự lễ. Từ ngày ông trở thành Publicano, họ vẫn cho phép ông đến dự lễ ở Đền Thờ... Nhưng họ đã lạnh nhạt với ông, Ông hiểu điều đó, ông cảm thấy điều đó, Và ông thôi không dự lễ nơi Đền Thờ Do Thái nữa... Vả lại, ông cũng bận rộn, bận vì công việc làm ăn. Sau này khi giải nghệ, ông sẽ trở lại Đền Thờ... Lúc bấy giờ, ông sẽ cầu nguyện và thờ phượng Chúa, Giờ đây, ông ngồi cộng sổ, quyết toán, Ông sắp sửa đóng cửa trạm thuế. Ông không thấy tinh thần thoải mái. Ông có cảm giác mọi người qua lại mắng nhiếc ông “Quân ăn cướp, Quân lưu manh..." Có người còn nói thẳng mặt ông hôm nọ "Quân bóc lột." Ông trả lời "Tôi làm nhiệm vụ của tôi, nếu không phải tôi, thì cũng có người khác thu thuế..." Ông muốn cho tinh thần thoải mái, nhưng không được. Ông luôn luôn bứt rứt, không ai hiểu ông. Ông thao thức hằng đêm, Những tiếng nguyền rủa đồn về trong hành lang ký ức “Quân đốn mạt, Quân ăn cướp, Quân bóc lột, Quân lưu manh..." Dân chúng xỉ vả ông, chòm xóm lẩn tránh ông, Những người đạo đức lạnh nhạt với ông, họ coi ông như một cô gái giang hồ, họ buộc tội ông là “Đứa hợp tác với La Mã, Đứa phản bội dân tộc Israel..." Ông không cho mình là kẻ phản bội dân tộc, Ông không bao giờ muốn phản bội dân tộc... Ông thấy mình không còn một người bạn thân nào, Nghĩa là bạn ông chỉ là những người Publicanô như ông... Nhưng ngay những người Publicanô cũng không là bạn thân đúng nghĩa, ông cảm thấy như vậy. Ngày nào ông còn tiền thì họ còn chấp nhận ông. Nếu chẳng may ông mất hết, ông nghĩ rằng không một ai trong số đó sẽ còn thân thiện với ông... Họ có vẻ ích kỷ, tất cả những gì họ làm đều vụ lợi... Còn ông, ông có kiến thức hơn họ, ông đã học tiếng Hy Lạp, ông đã học văn chương, nhưng ông thể bàn về văn học với họ... Câu chuyện của họ chỉ toàn xoay quanh tiền bạc và du hí, dĩ nhiên, nhưng nhất là tiền bạc... Đầu óc ông rối bời. Ông nghĩ rằng nếu không cố gắng tập trung tư tưởng để cộng những con số này, chắc hẳn cuộc đời vô vị sẽ cứ trải dài trước mặt ông... Thế rồi, ông thấy Đức Yêsu đến. Người bước đi trên đường với một vài người bạn. Ông đã thấy Người một vài lần rồi, đó là người thợ mộc ở Nazareth vẫn đến đóng tiền thuế đều đặn mỗi năm. Người đóng tiền, nhìn ông lặng lẽ rồi ra đi và năm sau trở lại với số tiền để đóng... Giờ đây, Đức Yêsu đang đi về phía trạm của ông. Ông đã nghe nói rằng Người đã rời bỏ nhà mình để đến xin chịu phép rửa ở sông Yordan. Người đến cư ngụ tại Capha
PHÊ-RÔ, VỊ TÔNG ĐỒ KHIÊM NHƯỜNG Trong số 12 Tông Đồ, vị được nhắc đến nhiều nhất là Phê-rô. Phê-rô đứng đầu danh sách. Người ta thường nghĩ Phê-rô là một Tông Đồ nhiều khuyết điểm nhất, điều đó không hoàn toàn là sai, vì Phê-rô đã có nhiều hành động hăng hái nhất, đồng thời cũng có nhiều hành động sai lầm nhất. Nhiều người nhìn ông như một con người bốc đồng. Thật ra ông là Tông Đồ nổi bật nhất, nhiều khả năng nhất, sáng chói nhất. Chúng ta đã nói nhiều về các Tông Đồ kia, để thấy rằng họ là những con người tầm thường, khả năng của họ rất ít An-rê, anh của Phê-rô chỉ có khả năng duy nhất là đem từng người đến với Chúa. Giu-đa Ta-đê-ô là một người thinh lặng, ăn nói khó khăn. Gia-cô-bê Hậu thì sống trong bóng tối, không một ai chú ý đến. Nhưng, những gì họ thiếu thì Phê-rô có đủ, Và ngay cả khả năng họ có thì Phê-rô lại cũng giỏi hơn họ... Trong nhóm cần một người đứng đầu, người đó phải là Phê-rô. Trước khi gặp Chúa, Phê-rô đã là người chỉ huy trong việc chài lưới. Phê-rô luôn ra lệnh cho mọi người. Khi trở thành Tông Đồ, ông nổi bật trong Kinh Thánh Phê-rô là người mở miệng đầu tiên, Phê-rô là người hành động trước nhất ông nóng bỏng, hăng say, tích cực, cực đoan, hướng ngoại. ông là ĐÁ TẢNG, vì "Thầy bảo anh, anh là ĐÁ". Nhưng con đường phải đi để trở nên Phê-rô, để trở nên ĐÁ, để trở nên vững chắc và cứng rắn, không phải là con đường dễ đi. Đó là con đường hẹp mà Phúc Âm đã vạch ra một cách lý thú... Phê-rô, với tất cả lời nói và hành vi có vẻ đao to búa lớn, lại mang bên trong một tâm hồn nhạy cảm. Phê-rô biết rõ lòng mình, và chính lòng khiêm nhường này đã làm cho ông trở nên một vị thánh lớn. Phê-rô không sử dụng những khả năng để tìm lợi lộc cho mình, Phê-rô cũng biết mình còn nhiều thiếu sót. Điều này hiện rõ ngay trong lần đầu tiên chúng ta gặp ông Họ vừa đi chài về, suốt một đêm không có gì, họ mệt mỏi... Chúa Giê-su đến giảng bên bờ hồ Ghen-nê-xa-rét. Giảng xong, Người bảo Si-môn "Hãy ra khơi mà thả lưới đánh cá" Dĩ nhiên, ông phản kháng "Thưa Thầy, suốt đêm chúng tôi đã vất vả mà không bắt được gì..." Rồi ông lại đổi ý "Nhưng nếu Thầy bảo thế thì tôi thả vậy..." Lc 5, 4 – 6 Sau một đêm thất bại, họ lại đi thả lưới, Và họ đã bắt được một mẻ thật lớn, lớn đến độ lưới rách mất. An-rê không phải là không xúc động, Gio-an thì bị lay chuyển sâu xa, Nhưng Phê-rô, trước phép lạ, đã bỏ thuyền, chạy đến sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà nói "Thưa Thầy, xin Thầy hãy tránh xa tôi vì tôi là kẻ tội lỗi" Lc 5, 8 Phê-rô không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của Chúa, Lòng ăn năn bộc phát và tức thời này, Lòng khiêm nhường chân thành này, đã biến Phê-rô trở nên người thuyền trưởng trên một thuyền chài loại mới, Đó là thủ lĩnh của nhóm 12 "Đừng sợ, từ nay anh sẽ là kẻ chài lưới người." Và suốt đời, Phê-rô vẫn thế, Ông là một người khiêm nhường, Và nhờ đó, ông học hỏi được nhiều nơi Chúa, Vì ơn Chúa chỉ ban cho những kẻ khiêm nhường. Chính lòng khiêm nhường này đã cứu ông, vì ông cũng phản bội như Giu-đa. Nhưng nhờ khiêm nhường mà ông không tuyệt vọng như Giu-đa... Một lần khác, x. Gl 2, 11 – 15 , Phao-lô chỉ trích ông trước mọi người khi ông đến An-ti-ô-khi-a, Phao-lô rầy ông đã làm cớ giả hình cho các tín hữu. Phao-lô, một Tông Đồ tân tòng, lại dám khiển trách Phê-rô, người cầm đầu Giáo Hội, không phải là nói nhỏ nhẹ mà là làm mất mặt... Chúng ta tưởng tượng ra một vị Giáo Hoàng bị một vị Giám Mục mới thụ phong nào đó khiển trách như thế... Thế mà Phê-rô thinh lặng, Phê-rô không tự bào chữa lấy một tiếng, Ông biết rằng ông sai, ông không chống chế... Cuối đời, ông viết lá thư thể hiện lòng nhu mì của mình, Ông nói rằng ông không bao giờ quên là ông đã được tha thứ "Hãy kết hợp Đức Tin với nhân đức hiểu biết, nhịn nhục, kiên nhẫn, sốt mến và yêu thương... Ai thiếu các điều ấy là kẻ đui mù, không thấy xa, Vì kẻ ấy quên mình được tẩy xóa khỏi tội lỗi xưa kia..." 2 Pr 1, 5 – 9 Người nào khiêm nhường vì nhớ tới bản chất tội lỗi của mình, người đó sẽ được Chúa làm cho vững mạnh. Đấy là con đường để trở nên ĐÁ TẢNG. Phê-rô đã sa ngã thường xuyên, sa ngã thậm tệ, Khi không được thần hứng là ông rơi vào tình trạng thiếu sót yếu hèn. Ví dụ như lần các môn đệ ở trên thuyền trong một đêm sóng lớn, bỗng dưng, họ thấy "một bóng ma" đi trên mặt biển về hướng họ. Cả Phê-rô cũng kinh sợ và kêu lên. “Bóng ma" ấy nói với họ "Yên chí, chính Thầy đây, đừng sợ." Mt 14, 27 Thầy của họ đến đấy ư ? Phê-rô không dám tin điều đó, điều mà Thầy đang làm... Nhưng vốn tính bốc đồng, ông nghĩ rằng mình cũng làm được như thế, nếu như Thầy muốn. Nếu quả thật là Thầy thì chính ông cũng bước đi được trên mặt nước như Thầy "Thưa Thầy, nếu thật là Thầy, Hãy truyền cho con đi trên nước mà đến với Thầy." Chúa bảo "Hãy đến đây." Và Phê-rô bước xuống nước không suy nghĩ, vụt chạy. Bất chợt, ông ý thức được việc ông đang làm "Đi trên nước, chuyện lạ đời, Chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe, không hợp lý tí nào." Và bỗng ông đâm sợ. Thế là ông chìm xuống nước ngay. Ông la lên "Thưa Thầy, xin cứu con" Chúa Giê-su đã đỡ ông và đưa ông về thuyền. Phê-rô đã tin tưởng trước hết, Phê-rô cũng sa ngã trước hết. Con người bộc trực đó đã tuyên xưng Đức Tin không đắn đo. Ngày mà Chúa hỏi các Tông Đồ một câu chủ yếu "Còn anh em, anh em nghĩ Thầy là ai ?" Mt 16, 15 – 23 Phê-rô mở miệng ngay, trả lời không do dự "Thầy là Đấng Messia, Con Thiên Chúa Hằng Sống." Chúa Giê-su cho mọi người biết rằng câu nói đó không từ con người Phê-rô, nhưng từ Thiên Chúa mà ra "Không phải thịt máu đã mạc khải cho anh, mà Cha Thầy, Đấng ngự trên Trời..." Rồi Chúa Giê-su nói thêm "Anh là Phê-rô, là Đá, trên Đá này Thầy sẽ xây Giáo Hội Thầy, Và quyền lực âm phủ sẽ không thắng nổi." Mt 16, 10 Người vừa tuyên bố cho Si-môn Phê-rô biết ông là Đá thì Tảng Đá ấy... nát ra thành cát ! Chúa Giê-su nói cho các Tông Đồ nghe về cuộc Thương Khó của Người Người sẽ phải chịu đau khổ và sẽ bị giết. Phê-rô không tin và lên tiếng "Thưa Thầy, chuyện ấy đâu có thể xảy ra với Thầy được..." Chúa Giê-su đã phải nặng lời với ông "Xéo đi đằng sau Ta, hỡi Xa-tan, ngươi là cớ vấp phạm cho Ta, vì ý tưởng ngươi không phải ý tưởng của Thiên Chúa, mà là ý tưởng của loài người..." Mt 16, 21 – 23 Đấy, con người của Phê-rô là như thế Vài phút trước, ông được Thiên Chúa cảm hứng, Vài phút sau, ông là dụng cụ của Xa-tan. Ông đã sa ngã biết bao lần trước khi trở nên Đá Tảng rắn chắc... Sau ba năm theo Chúa, ông tự cho rằng Ông có quyền nghĩ rằng mình đã vững chãi, Ông có thể mang tên Đá mà không mắc cỡ, Ông cảm thấy mạnh mẽ, vững vàng trong Đức Tin. Bây giờ thì không còn gì có thể lay chuyển Phê-rô, ông xứng đáng là thủ lĩnh nhóm 12 Tông Đồ. Thế nên, ông cảm thấy chạm tự ái khi nghe Chúa Giê-su nhắc lại lời Kinh Thánh "Anh em sẽ bị vấp ngã hết thảy bởi đã viết Ta sẽ đánh kẻ chăn chiên và chiên sẽ tán loạn." Mt 14, 27 – 31 . Nghe vậy, Phê-rô liền thách thức "Dầu cho mọi người đều sẽ vấp ngã, nhưng con thì không". Ông sẽ không bao giờ chối bỏ Chúa. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, ông cũng sẽ không là kẻ đào ngũ. Ông dứt lời, Chúa quay về phía ông, nói dịu dàng nhưng quả quyết "Thầy bảo anh, chính anh, hôm nay, nội đêm nay, trước lúc gà gáy hai lần, anh sẽ chối Thầy ba lần." Điều này làm ông bực tức. Ông hiểu là ông nói gì chứ. Ông quả quyết lập lại "Dù phải cùng chết với Thầy, con cũng sẽ không chối Thầy." Vâng, tảng đá này quyết không sụp đổ... Thế nhưng, chuyện gì xẩy ra đêm hôm ấy ? Chúng ta vẫn còn nhớ rõ... Đêm hôm ấy, không ai bắt ông phải chết với Chúa, không có một quyền bính nào tra hỏi, chỉ có mấy người đầy tớ của vị Thượng Phẩm hỏi gặng bâng quơ, hai nữ và một nam. Họ nói "Người này cũng ở trong nhóm..." Thế là ông chối luôn ba lần. Ông thề bán mạng “Tôi không biềt người ấy.” Ôi Đá Tảng ! Ôi Phê-rô ! Ông đã nói lời can đảm trước đó, Ông đã quả quyết sẽ không chối bỏ Thầy, Thế mà bây giờ.... Gà cất tiếng gáy, ông sực nhớ lại lời Thầy ! Lu-ca nói rõ “Ngay lúc ấy, ông còn đang nói, thì gà gáy, Và Chúa quay lại nhìn Phê-rô.” Lc 22, 60 Chúa Giê-su xuất hiện cùng với tiếng gà gáy. Những lời nhắn nhủ đầu hôm tràn về trong ký ức ông... Ngay lúc ấy... trên bậc thang dinh thượng tế, Chúa Giê-su bị xỉ vả, bị đánh đòn, bị xử án, Người nhìn thẳng xuống. Phê-rô ngước mắt nhìn lên, mắt ông gặp mắt Chúa Người đã biết hết !... Phê-rô không chịu đựng nổi nữa, ông cắn chặt môi, nước mắt tuôn trào, Phê-rô chạy ra khỏi pháp đình, ra khỏi cổng, đi cho khuất... Tâm hồn Phê-rô nặng trĩu, cảm xúc dâng trào, Ông đã bổ vụn ra như thanh gỗ mục, Đá đã tan thành cát... Đêm hôm đó, một biến cố xảy ra trong lòng Phê-rô một biến cố trọng đại, một biến cố khiến ông thay đổi, một biến cố khiến ông trở lại. nếu chúng ta có thể dùng chữ "trở lại" đối với một Tông Đồ Một cái gì đó đã chết trong ông, Vâng, đã chết rồi, niềm tự hào, tự mãn, tự tin quá mức, sự lên mặt vênh váo, sức mạnh mà ông tự gán cho mình. Ông đã ngỡ mình là Đá, không có gì lay chuyển nổi ư ? Khôi hài thay, ông là cát bụi, ông đã rõ mình chỉ là cát bụi... Không biết ông có được Chúa tha thứ không nhỉ ? Ông nhớ mồn một câu nói của Chúa phải tha thứ 70 lần 7, Thế nhưng, về phần ông, ông có thể tự tha thứ cho mình không ? Ông ngủ không yên, ông ăn không ngon, ông gặm nhấm tội lỗi của mình. Thế rồi, Chúa sống lại, Phê-rô chạy vội đến ngôi mồ trống cùng với Gio-an. Phê-rô còn nghe những người khác thuật chuyện. Rồi các Tông Đồ được gặp Chúa, Còn Phê-rô thì đứng đó thinh lặng, không dám mở miệng vui mừng. Ông vốn là con người nông nổi, thích nói lớn tiếng, bây giờ thì ông cúi đầu câm lặng... Rồi đến ngày ông về lại Ga-li-lê, Ông trở về với thuyền chài mãnh lưới trên hồ Ghen-nê-xa-rét. Ông trở về quê quán xưa kia, trở về với con đường cũ, nếp sống cũ, để cố quên những dày vò, để cố quên đi lần vấp ngã... Đêm hôm ấy, ông và các bạn không bắt được con cá nào như lần đầu tiên gặp Chúa. Có một người đứng đó, ở bên bờ hồ, Người ấy bảo đem lưới tung sang bên phải mạn thuyền, họ đã thi hành và bắt được mẻ cá nhiều vô kể. Tới khi ấy thì Gio-an thốt lên "Chính Thầy đó !" Ga 21, 1 – 7 Phê-rô choáng váng, ông phóng mình xuống nước bơi vào bờ. Thầy đã nhóm ngọn lửa, bảo họ lấy cá đem nướng. Phê-rô vội vã thi hành, không dám nói một lời. Sau bữa ăn, Chúa phá vỡ bầu khí thinh lặng. Người quay về Phê-rô "Hỡi Si-môn con của Giô-na, anh có yêu Thầy hơn những người này không ?" Chúng ta lưu ý thấy Chúa gọi ông bằng tên riêng chứ không gọi bằng tên Chúa đã đặt cho ông hôm nào Phê-rô-Đá... Phê-rô cảm thấy nhói đau trong lòng, Ông còn quyền để nói rằng ông có yêu Thầy không ? Làm sao có thể nói gãy gọn khi ông đã lỡ chối bỏ Thầy mình ? "Thưa Thầy, Thầy biết..." Phê-rô chỉ xác nhận điều ấy, ông không nói láo được. Người đời có thể khinh bỉ ông, người đời không thể chấp nhận được là ta có thể đồng thời tin tưởng và phản bội, yêu thương và chối bỏ. Vâng, người đời không biết nhưng Thiên Chúa biết. “Thưa Thầy, Thầy biết rằng con yêu mến Thầy." Chúa Giê-su quay về phía Phê-rô lần nữa, lập lại câu hỏi "Si-môn, con của Giô-na, anh có yêu Thầy không ?" Ông đã quay lưng, đào ngũ, chối Chúa, Làm sao ông có thể nói rằng ông yêu Chúa ? "Thưa Thầy, Thầy biết rằng con yêu mến Thầy." Rồi lần thứ ba, Chúa hỏi lại để nghe lời tuyên xưng tình yêu của kẻ Chúa yêu thương nhiều nhất vì đã vấp phạm nhiều nhất "Si-môn, con của Giô-na, anh có yêu Thầy không ?" “Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự, Thầy biết rằng con yêu mến Thầy." Ba lần ông chối Người, Ba lần Người cho ông cơ hội để nhắc lại tiếng nói yêu thương, để tuyên xưng lòng tin của mình. Không một lời rầy la, không một lời trách móc, không một lời buộc tội, Chỉ là cơ hội để xác định lại mối dây liên hệ yêu thương. Đấy là Ơn Chúa xuống trên những kẻ khiêm nhường... Anh Phê-rô ơi, anh buồn khi thấy Chúa hỏi anh lần thứ ba, Chúng tôi không nghĩ anh buồn vì Chúa không tin lời anh nói, Anh biết Chúa tin anh chứ, nhưng anh vẫn buồn... vì trước tình yêu vô bờ đó, anh đã có lần sợ hãi đến phủ nhận. Chúng tôi chắc hẳn anh sẽ òa lên khóc nếu sau bao ngày anh ăn năn, anh vẫn còn có được nước mắt, vì có lần nghe đoạn Phúc Âm này chúng tôi cũng đã khóc òa... Thế rồi, Chúa nhắn nhủ Phê-rô trong sứ vụ mới "Hãy chăn giữ chiên Thầy" Phê-rô được sai đi đến Giê-ru-sa-lem, trở về chính nơi ông đã vấp ngã, và giờ đây ông có đủ khiêm nhường để không phản đối Chúa nữa. Ông vâng lời trở lại Giê-ru-sa-lem, và ở đó, lần đầu tiên, ông đã rao giảng giữa những người đã giết chết Thầy mình. Ông dùng khả năng của mình để đem về cho Chúa tín hữu sau một bài giảng duy nhất. Ông phải đối diện với gian nguy, bắt bớ. Trước kia ông run sợ trước câu hỏi của một cô đầy tớ. Giờ đây ông đối diện với đám đông mà không hề run rẩy. Tảng Đá bắt đầu kết tinh... Và sau này, mỗi lần ông ở bên bờ sa ngã thì sự hiện diện của Thầy lại kéo ông về thực tế... Câu chuyện truyền kỳ về những ngày cuối đời của ông chắc hẳn chứa đựng ít nhiều sự thật. Ông đến Rô-ma trong thời kỳ bắt đạo. Ông chứng kiến một số người tử đạo và ông đã sợ hãi bỏ ra ngoài mà trốn. Ra khỏi thành, ông gặp một người vai mang thập giá đi về phía Rô-ma. Ông hỏi "Quo Vadis ?" nghĩa là "Người đi đâu đó ?” Người ấy trả lời "Thầy vào Rô-ma thay con để cho người ta đóng đinh một lần nữa." Phê-rô chợt hiểu, ông vội vã quay lại, trở vào Rô-ma và chịu tử đạo tại đấy... Lòng khiêm nhường của Phê-rô, Lòng kính mến Chúa của Phê-rô, Kinh nghiệm về ơn tha thứ của Chúa, Tất cả đã kéo ông trở lại với tình yêu... Ông đi bất cứ nơi nào Chúa muốn đưa ông đi, dù nơi đó là Rô-ma, dù nơi đó là cái chết, dù nơi đó là thập giá ! Và truyền thống cho ta biết rằng ông tự nhận không xứng đáng được đóng đinh như Thầy nên đã xin được chết trên thập giá trở ngược, đầu quay xuống đất. Ông đã thực hiện Lời Chúa tiên báo "Khi về già, anh sẽ giang tay ra và người khác sẽ thắt lưng cho anh và lôi anh đi đến nơi mà anh không muốn." Chúa đã nói như thế để ám chỉ Phê-rô phải chết thế nào mà tôn vinh Thiên Chúa. Ga 21, 18 – 19 ... Cuối cùng, Tảng Đá của Giáo Hội đã được kết tinh. Cuối cùng Phê-rô đã hiểu được rằng Hiến Thân vì Chúa là Lãnh Nhận, Nô Lệ cho Chúa là Tự Do, Và Chết với Chúa là Sống Mãi...
13 người thay đổi thế giới