đọc truyện kết hôn sai lầm
truyện này kể về một cựu chính binh trên con đường đi tìm lại chính mình vì những đứa mà xưa anh cứu (ngoài hai đứa) thì còn lại nó không mang ơn mà còn mang oán với anh, anh đã sai khi cứu hai đứa con của kẻ thù, và một đứa thì là con của một tổng tư lệnh nào đó, Đây chỉ kể về cuộc sống thường
Đọc truyện Hôn Nhân Sai Lầm của tác giả Khuyết Danh, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen. Hôn Nhân Sai Lầm. Thông tin truyện. Hôn Nhân Sai Lầm. Tác giả: Khuyết Danh. Thể loại: Ngôn Tình, Sắc, Sủng. Nguồn:
48 Re: 【Hiện đại-nữ truy】KẾT HÔN SAI LẦM - Điểm: Đang tải Player đọc truyện … Tốc độ đọc truyện: 0.90 x (Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện) Edit: Aishi. Chương 2: Chia ly Rời khỏi tiểu khu hoa viên ở ngoại ô thành phố, Hạ Tiểu Tinh lái xe về nhà. Ánh nắng mùa thu rọi vào khiến cô có chút hốt
Kết Hôn Sai Lầm. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) 4.56/10 trên tổng số 9 lượt đánh gi Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một
Hôn Nhân Sai Lầm - Chương 48. Những chuyện không vui đều đã qua, tôi không ngờ được rằng mình lại có thể dễ dàng nhận được sự thông cảm và chúc phúc của người lớn hai bên như thế, thế này có được xem là khổ tận cam lai không? Tôi từng nhiều lần gọi điện cho
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Theo dõi Theo dõi bởi 615 người Trạng thái Hoàn thành Tác giả Mộc Tuỳ Đăng bởi Đăng vào Tháng Tám 27, 2022 Cập nhật vào Tháng Chín 20, 2022 Tóm tắt nội dung truyện Sai lầm Sau một vụ hoả hoạn vào 5 năm về trước do sai lầm của Thiên Hân gây ra đã không những cướp đi đôi mắt, cướp đi nguồn ánh sáng duy nhất của đời cô. Mà còn cướp đi cả người ba của Minh Quân, còn mẹ của hắn thì sau cú sốc tâm lý đã phải vô viện điều trị. Vậy là một cậu bé 16 tuổi đã phải tự lập cánh sinh, hắn không chỉ chịu sự đau đớn về thể xác khi không có ba mẹ bên cạnh, mà còn phải vất vả làm việc kiếm sống. Và khốn nạn thay hắn phải kết hôn cùng chính người con gái đã gây ra tai nạn khiến ba mình phải chết, chính là cô – Thiên Hân. Vậy cuộc sống của họ sẽ ra sao đây? Chapter Sai lầm Anten Truyện Đọc Truyện Tranh và Tiểu Thuyết miễn phí › Sai lầm Truyện liên quan
Trọn bộ Kết Hôn Sai Lầm Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Kết Hôn Sai Lầm Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyen full hot nhat Kết Hôn Sai Lầm của tác giả Si Mộng Nhân rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Trên đời luôn luôn có một loại tình yêu như vậy. Khi tôi yêu anh thì anh không thương tôi, khi tôi yêu người khác, anh lại luyến tiếc tôi Kết Hôn Sai Lầm của tác giả Si Mộng Nhân là câu chuyện xoanh quanh tình yêu của ba người Âu Vũ Thanh – Hạ Tiểu Tinh – Diệp Phong Giới thiệu truyện ngôn tình hay Nếu Âu Vũ Thanh là giấc mộng về một người đàn ông thành đạt, lịch lãm trong mộng của bao cô gái thì Diệp Phong như một làn gió mang đến hương vị ngọt ngào ngây ngất lại hết sức nhẹ nhàng của tình yêu. Hai người đàn ông này cùng yêu Hạ Tiểu Tinh … và họ cùng khiến cô trưởng thành. Nếu Hạ Tiểu Tinh yêu chồng mình – Âu Vũ Thanh 10 năm thì Diệp Phong cũng yêu cô suốt 8 năm … Hạ Tiểu Tinh cố chấp trong tình yêu với Âu Vũ Thanh bao nhiêu thì Diệp Phong lại cuồng dại với cô bấy nhiêu … Âu Vũ Thanh – Anh chậm chạp nhận ra tình cảm của mình, khi ấy vợ anh cũng đã bắt đầu dao động … Nhưng anh còn may mắn, vì anh có được hôn nhân hợp pháp, anh có được sức khỏe, anh có được sinh mạng … để bên cô lâu dài. 2 người đàn ông này cùng với bao biến cô cuộc đời đã đưa Tiểu Tinh – một cô gái sáng sủa hoạt bát nhưng hết sức nũng nịu, dần dần trưởng thành, trở thành người phụ nữ cứng cỏi độc lập. Doc truyen ket hon sai lam lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Kết Hôn Sai Lầm full, chương 1, chương cuối. Kết Hôn Sai Lầm wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Kết Hôn Sai Lầm review, Kết Hôn Sai Lầm Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Kết Hôn Sai Lầm Danh sách chương Kết Hôn Sai Lầm Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Hạ Tiểu Tinh quả thật đang có lý do gì, chỉ là bỗng dưng nước mắt trào khỏi công ty quảng cáo, cô liền trở về nhà, khi mở cửa, cô đã nói với chính mình, đây là lần cuối cùng cô dùng chìa khóa mở cánh cửa này đó cô bắt đầu thu dọn. Đồ đạc phải chuyển đi không nhiều lắm, đồ nội thất đều liền với nhà, có thể mang đi chỉ có bộ sofa cùng tủ quần áo, nhưng căn bản ở nhà mẹ chẳng thiếu thứ gì, cũng không có chỗ rộng rãi để chứa đồ, cho nên ngay cả bộ sofa cô cũng để lại, chỉ mang theo tủ lạnh, lò vi sóng, vật dụng phòng bếp cùng quần áo của mình, kèm theo đồ dùng trên định xếp hết chăn gối vào túi nhựa lớn, còn những thứ khác, lúc vào cửa hàng cô mua được mấy cái thùng giấy to, mất hai, ba giờ, đem tất cả những gì có thể mang đi xếp hết vào thật, cô không phải chuyển nhà, đúng ra là cô mất đi ngôi nhà để Âu Vũ Thanh có thể trở về. Từ khi biết căn nhà này ngày nào đó phải giao nộp lên trên, cô liền biết, cô mất đi cuộc hôn nhân của mình, cũng mất đi rằng cô chưa bao giờ chân chính có được người đàn ông này, nhưng nếu ngôi nhà vẫn còn, ít nhất cô còn có được thể xác anh, anh sẽ về nhà vào ngày cố định, sẽ ngủ bên người cô, khi muốn anh ôm, cô chỉ cần cấu anh cắn anh là giờ thì cuối cùng cũng đã kết thúc, giấc mộng Hạ Tiểu Tinh đơn phương tình nguyện đã bị đánh thức sớm hai của công ty dọn nhà đến, ba công nhân chỉ chuyển hai chuyến đã dọn xong đồ đạc, cô đứng ở đầu giường phòng ngủ nhìn bức ảnh cưới, trên mặt cô, đôi mắt chan chứa tình yêu, cười tươi như hoa, còn Âu Vũ Thanh, biểu cảm lạnh nhạt, khóe mắt đuôi mày cất giấu sự bất mãn mà chỉ cô mới hiểu đó sau khi chụp ảnh xong, vừa ra cửa anh lập tức sải bước đi thẳng, còn cô vẫn đứng ở đầu đường, nhìn theo bóng lưng anh, nói một câu chỉ mình cô nghe thấy “Âu Vũ Thanh, một ngày nào đó, anh sẽ yêu tôi.”Trong khoảnh khắc xoay người, cô nhìn thấy trong lớp kính thủy tinh hình ảnh đẹp đẽ cùng nụ cười ngốc nghếch của chính nhân viên chuyển nhà bước vào phòng ngủ tìm cô, nhìn theo tầm mắt cô “Cái này cũng mang đi phải không?” Nói xong, tiến đến tháo tấm ảnh cưới ảnh 36 tấc ~1m, rất lớn, người công nhân ôm lấy đi qua người cô, cô nghiêng người tránh đường, đi theo công nhân chuyển nhà ra khỏi phòng rời khỏi nhà sau cùng, kéo tay một cái, cánh cửa sắt kia liền khép lại, một tiếng “xoảng xoảng” vang lên, đập vào màng tai cô, vang vọng thật lâu trong hành lang. Cô xoay người nhìn cánh cửa sắt sẽ không bao giờ mở ra trước mắt cô nữa, dường như nó rung lên mấy lần, cô cảm giác như vừa tỉnh mộng, bởi vì thứ run rẩy rõ ràng là lòng cô chứ không phải cánh không nghĩ tới dưới lầu lại xảy ra chuyện ngoài ý nhân đã đem hết những đồ vật khác lên xe từ trước, tiện tay đặt tấm ảnh cưới bên cạnh cái thùng, nhưng khi một công nhân khác đi qua, bị thứ gì đó cản tầm mắt, chân không cẩn thận khẽ đụng vào, tấm ảnh cưới đổ xuống ven kính thủy tinh đổ vỡ tan tành cạnh làn ranh phần đường dành cho người đi bộ, Hạ Tiểu Tinh nghe thấy một tiếng vỡ “choang choảng”, công nhân vội vàng nâng khung ảnh lên, mấy miếng thủy tinh “loảng xoảng” rơi trên nền gạch tại phần đường cho người đi lúc này, điện thoại của cô vang màn hình lóe lên ba chữ “Âu Vũ Thanh”, nước mắt của cô bất chợt liền tràn ra khỏi hốc mắt. Ba công nhân chuyển nhà biết mình đã gây họa, thấy cô rơi nước mắt đều đứng im, nhất thời không dám hé chuông vang lên hồi lâu cô mới bắt thấy Âu Vũ Thanh gọi cô hai lần “Hạ Tiểu Tinh”, cô mới đưa tay khẽ lau đôi mắt ẩm ướt, nói “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh!”Tấm ảnh cưới vẫn được mang lên xe, người của công ty dọn nhà giải thích với cô, tỏ ý có thể đền cho cô một lớp kính khác, cô từ chối, nói “Không cần, dù sao cũng sẽ không treo nữa.” Mấy người công nhân chuyển nhà kia nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cô mặc bọn họ nhìn, không muốn để bộ đồ đạc cô đưa đến đều chất đống trong thư phòng của cha, căn phòng này từ khi cha bị song qui gần như đã bị bỏ không, hiện giờ lại thành phòng chứa khi công nhân chuyển nhà rời đi, cô mở thùng đem máy tính xách tay cùng quần áo của mình xếp vào phòng ngủ, căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi cô chưa lấy chồng, sau ba năm, cô lại trở về nơi dọn qua loa một lát, ngoài cửa sổ trời đã tối om, cô bất chấp cái bụng đang réo, vội vàng đến bệnh nhất định đang đợi Thục Vân đã ăn tối, đúng là đang ngồi trên giường bệnh chờ cô. Vừa thấy cô, bà đã đòi ra viện, muốn ở nhà tĩnh dưỡng. Hạ Tiểu Tinh xem chân mẹ, hình như ở bệnh viện hay ở nhà cũng không khác biệt lắm, nên đồng ý ngày mai báo với bác sĩ chủ trị rồi đón bà về nhà. Khi hai người nói chuyện, Từ Thục Vân thấy con gái sắc mặt mệt mỏi, vội vã hỏi cô chưa ăn cơm phải không, Hạ Tiểu Tinh gật đầu thừa nhận, nói cho bà biết cô vừa chuyển nhà xong.“Con dọn về nhà ở, Âu Vũ Thanh không nói gì sao?” Từ Thục Vân không biết tình trạng thực cuộc sống sau khi kết hôn của cô, bà chỉ nghĩ, con gái dọn về để đi làm cho tiện, chỉ ở từ thứ hai đến thứ biết, con rể làm việc ở khu vực khác, cũng có nhà Tiểu Tinh thuận miệng trả lời “Anh ấy có gì để nói?” Thấy mắt mẹ toát ra vẻ lo lắng, cô liền nói thêm một câu “Chỗ kia cách xa như vậy, con chỉ còn cách về nhà mình.”Từ Thục Vân thở dài một tiếng, giục con gái mau đi ăn Tiểu Tinh rời khỏi phòng bệnh,Vừa rồi bị mẹ hỏi như thế, tâm tình của cô lại càng sa sút bất bệnh viện có vài quán ăn nhỏ tại gia, đều bán cơm theo hộp, vì thường có người bệnh đặt cơm nên phần ăn cũng phân ra cập bậc từ cao xuống thấp, chủng loại đa dạng phong phú. Cô vào một quán, thấy một loạt dãy đồ ăn, cuối cùng chọn một phần cơm chay năm tệ, một ít đậu hũ cùng khoai tây xào ớt kia cô làm gì có chuyện tiết kiệm như vậy, nhất định sẽ thích gì mua đó, nhưng giờ thì đâu được, cô hiện tại, đang nợ một trăm ăn cơm, cô nhớ tới việc Diệp Phong đã chuyển chín mươi vạn vào tài khoản của cô, mà cô vẫn chưa đưa cho anh giấy vay tiền như đã Tiểu Tinh không thể u mê mông muội như trước kia. Cô đã lợi dụng tình cảm của Diệp Phong, vì vậy theo thủ tục, cô nhất định phải khiến anh hiểu rằng, dù Diệp Phong có bảo cô đạo đưc giả, cô cũng phải cho anh biết, vay là vay, cô nhất định sẽ trả, mười năm hay thậm chí hai mươi năm, cô nhất định sẽ hoàn trả số tiền khỏi quán ăn nhỏ, cô trở lại bãi đỗ xe bệnh viện, ngồi trong xe, cô gọi cho Diệp thoại vừa thông, cô chỉ mới gọi một tiếng “Diệp Phong” đã thấy anh nói “Tiểu Tinh, anh chờ em ở bờ hồ cửa sau đại học A.” Hình như chỉ cần cô gọi điện cho anh, anh lập tức đợi gặp mặt ngẩn ra một giây rồi đáp cũng muốn gặp anh, hơn nữa với Diệp Phong, dường như cô không nghĩ ra địa điểm hẹn nào thu, trời se lạnh, ánh trăng nhàn nhạt, càng khiến người ta cảm thấy tĩnh thấy Diệp Phong ngồi ở chỗ cũ, vẫn như trước, ngồi trên bậc thềm đá bên hồ, khuôn mặt hướng về phía hồ nước, đèn đường màu trắng cách đó không xa phả lên người anh, anh chìm giữa luồng ánh sáng trắng, bóng dáng như một mảnh cắt có mấy người tản bộ, gió rất nhẹ, nước hồ gợn sóng, làn gió khẽ lướt qua, một luồng khí hồ thanh trong lan vào Tiểu Tinh đi thẳng tới, lại ngồi trên chiếc khăn tay đã được trải cẩn Phong quay đầu nhìn cô, cô đưa cho anh tờ giấy vừa cầm theo xuống xe, Diệp Phong tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn mông lung, ba chữ đầu đề “Giấy vay nợ” đậm nét thật bắt miệng anh khẽ cười, giấy tờ giấy làm hai, nhét vào túi quần Tiểu Tinh nhìn hồ nước đang dập dờn nhè nhẹ “Em không viết ngày hoàn trả, vì không biết khi nào mới trả được hết.” Diệp Phong không nói lòng cô có chút cảm kích. Anh bình thản tiếp nhận giấy vay nợ của cô cùng lời giải thích, mà không bảo cô đã làm điều không cần thiết. Anh làm thế, chẳng qua chỉ để cô có thể mượn một cách thanh Phong đã trưởng thành, không còn là thiếu niên trẻ con ngây ngô trong mắt cô khi trước, anh chu đáo ân cần, cũng rất hiểu tâm tư của quay đầu nhìn anh “Diệp Phong, số tiền này đều là anh kiếm được sao?” Diệp Phong cười, gật đầu một cái.“Anh kiếm thế nào?”“Làm phiên dịch, làm cố vấn Trung Quốc cho công ty của Pháp, ngoài ra còn dịch một số chương trình giới thiệu văn hóa phương Đông cho đài truyền hình.” Diệp Phong giọng điệu thản nhiên không đổi, nhưng Hạ Tiểu Tinh nhìn trong mắt anh lại chỉ thấy vài phần thành thật.“Mấy năm nay, anh ở Pháp nhất định đã rất cố gắng.” Cô quay mặt nhìn ra phía hồ, trong lời nói có phần thành kính. Diệp Phong không khỏi nhìn về phía cô, cô nói tiếp “Chỉ có em, sống không mục đích, mỗi ngày chôn mình bên máy tính, trừ ngày Âu Vũ Thanh về nhà, thời gian khác, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chỉ mải miết với đống mã tự, sống trong thế giới riêng của mình.”“Mã tự?… Em viết gì vậy?”“Em viết tiểu thuyết.” Cô đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Phong “Anh có muốn nghe thử truyện em viết không?” Diệp Phong sửng sốt, trả lời “Được.”Hạ Tiểu Tinh khóe miệng khẽ cong lên, bắt đầu nói “Truyện em viết đều là tiểu thuyết ngôn tình.”“Có một truyện, kể về một cô gái kết hôn với người đàn ông không yêu cô, cô gắng sức yêu thương, dùng hết toàn bộ khí lực nhưng vẫn không thể khiến người đàn ông kia yêu cô. Sau đó có một ngày, cô nói với người đàn ông kia rằng, em gả cho anh đã nhiều năm như vậy, anh có thể giả vờ cùng em yêu đương một tuần không? Chỉ cần một tuần thôi.”“Người đàn ông kia có phần mềm lòng. Nhưng anh ta còn nói, anh phải đi công tác ba tháng, đợi anh trở về sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em, được không? Cô gái kia cầu xin anh, nói anh đi muộn một tuần không được sao? Người đàn ông kia nói không được, vì lộ trình đã sớm định trước chu đáo. Sau đó, anh ta rời đi. Ba tháng sau, khi anh ta trở về, cô gái kia đã chết. Thực ra cô ấy đã sớm bị bệnh nan y.”Dứt lời, cô quay đầu nhìn Diệp Phong, chỉ thấy mắt anh mở thật to, nhìn cô chằm Tiểu Tinh liền nở nụ cười “Cô gái kia không phải là em, em rất khỏe mạnh, không chết được đâu.”“Tiểu Tinh…” Thanh âm của Diệp Phong rất trầm nói tiếp “Còn một câu chuyện khác, kể về một đôi vợ chồng sau khi kết hôn, người chồng luôn không thể quên được người bạn gái mối tình đầu, thường xuyên sau lưng vợ hẹn hò cùng cô ta. Nhưng người vợ rất bao dung, còn thông cảm cho anh. Nhiều năm sau, người vợ mang thai, người đàn ông ấy cảm thấy áy náy, muốn gặp người bạn gái mối tình đầu một lần cuối cùng, từ nay về sau không ngoại tình nữa…”“Anh ta lừa vợ, nói rằng anh ta có cuộc họp quan trọng, ngày hôm sau mới về. Người vợ mỉm cười tiễn anh ta ra cửa. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, anh ta liền vội vàng trở về, nhưng không thể nào tìm thấy vợ mình. Lúc này, anh ta mới nhớ ra điện thoại di động của mình vẫn luôn tắt.”“Vì thế anh ta nhanh chóng khởi động máy, lại lập tức nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, là từ đồn công an gọi tới, báo rằng vợ anh tối qua đã gặp tai nạn giao thông, địa điểm cách nhà người bạn gái mối tình đầu của anh không xa. Anh ta đến cục cảnh sát nhận thi thể, vừa lúc người lái xe gây chuyện đang ở đó. Người lái xe không ngừng nói với anh ta rằng, không phải tôi đâm cô ấy, mà chính cô ấy xông tới, chính cô ấy xông tới.”“Người đàn ông kia liền đứng lặng ở đó rơi nước mắt.”Nói xong, cô nhìn Diệp Phong “Anh cảm thấy em viết được không?”Diệp Phong ngẩn ngơ nhìn cô, trong mắt bất chợt như có nước, Hạ Tiểu Tinh cùng anh nhìn nhau một lát, đột nhiên cô quay đầu sang phía khác, ngừng lại, rồi mới nói “Em đã ly thân với Âu Vũ Thanh, sau này, em sẽ gắng hết sức kiếm tiền, trả cho anh, còn cả Hứa Thanh Lan.”Nói xong, cô liền đứng lên, đi về phía xe giây sau, từ sau lưng cô truyền đến tiếng gọi lớn “Hạ Tiểu Tinh! Anh yêu em!”Cô làm như không nghe thấy, vẫn bước về phía nói kia lại la lớn “ Hãy để cho anh yêu em! Nếu không anh đời này có chết cũng không nhắm mắt!”Cô đã tới trước làn gió nhè nhẹ, tiếp tục truyền đến tiếng anh “Hạ Tiểu Tinh! Em có thể giả vờ cũng anh yêu đương một tuần không? Anh không cần ôm em, cũng không cần hôn em, anh chỉ muốn được ở bên em, như thế cũng không thể được ư?”Nước mắt bỗng nhiên tràn ra từ trong mắt mở cửa xe, cô ngồi vào, vặn khóa, xe tức khắc khởi động. Cách một con đường, Diệp Phong đã bị để lại ở phía không yêu Diệp Phong, ghét sự trẻ con của anh, vẫn luôn cảm thấy anh chỉ là một thiếu niên trưởng thành mà vẫn không hiểu chuyện, chẳng khác gì cô. Cô yêu Âu Vũ Thanh, bởi vì anh khiến cô khao khát, khiến cô ngưỡng mộ. Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên rơi nước mắt, lại vì Diệp Phong cố chấp yêu vô điều kiện, anh và cô đều cố chấp như nhau, cố chấp hết thuốc chấp yêu một người như vậy, cũng có thể khiến người ta rơi lệ, nhưng, vì cái gì mà cô không thể lay động được Âu Vũ Thanh? Trái tim người đàn ông ấy thật sự là sắt đá sao?Anh rốt cuộc đã làm cho cô phải buông tay, nhưng cô vẫn thấy thật khó chịu đựng cô nói ra câu “Âu Vũ Thanh, em muốn ly hôn với anh” cũng chỉ tại thân bất do kỷ, một khắc kia, vụn vỡ, không phải lớp thủy tinh của bức ảnh cưới, mà là giấc mộng Hạ Tiểu Tinh khao khát, giấc mộng cô đã thêu dệt nhiều năm như vậy, từ lần đầu tiên gặp Âu Vũ Thanh, đã bắt đầu từng tia từng tia bện con đường dài, đã rơi xuống đất vỡ tan.
Hạ Tiểu Tinh chạy ô tô hơn một giờ mới đến tiểu khu hoa viên ở ngoại ô thành phố, vội vội vàng vàng đỗ xe ven đường, vừa bước ra cô lập tức nhìn thấy đang ngồi trên chiếc ghế bên sân cầu lông, đứng bên là hai người bảo vệ trị an của tiểu khu, cách đó mười mét, bên kia sân, một cô gái mang bầu cũng đang ngồi trên ta cùng mẹ cô mặt đối mặt, nhìn nhau chằm cô chạy vào sân cầu lông, cô gái mang thai giương mắt nhìn về phía cô, Hạ Tiểu Tinh quay đầu trao đổi với cô gái xấp xỉ tuổi mình một cái liếc mắt, cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình lạnh nhạt, lẻ loi, lộ ra sự buồn bã, lạnh lẽo, chỉ một cái liếc mắt đã mang đến cảm giác tang cô bỗng chốc vô cùng căng lúc này chỉ có thể chạy ngay đến lo cho Thục Vân tê liệt ngồi trên ghế, gương mặt đẫm lệ, tóc hỗn độn trên trán, há miệng thở to, dường như không lâu trước vừa trải qua tai nạn. Hạ Tiểu Tinh chạy tới trước mặt bà, gọi to “Mẹ!” Từ Thục Vân đến lúc này mới thu hồi ánh mắt đang gắt gao trừng sang phía bên kia sân bóng để quay qua nhìn tức bà cất tiếng mắng “Lão già chết tiệt kia…” Nước mắt lại chảy xuống. Giờ đây Từ Thục Vân đã hoàn toàn không còn chút vết tích của phu nhân thị trường quyền quý, bộ dạng của bà chẳng khác nào hình ảnh người phụ nữ bị chồng lừa dối trong mấy bộ phim nhăng nhít trên Tiểu Tinh biết điều cần thiết lúc này là khẩn trưởng đưa mẹ đi, cô đỡ lấy bà “Mẹ, đi theo con.” Từ Thục Vân không phản kháng, định đứng lên, đột nhiên người lại mềm nhũn khụy xuống. Hạ Tiểu Tinh vội giữ chặt mẹ, gấp gáp hỏi “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”Người bảo vệ trị an đứng cạnh mở miệng “Lúc xuống lầu bà ấy bị trặc chân.” Nói xong, ánh mắt liền hướng về ngôi nhà phía bên kia sân cầu lông ý ám chỉ. Hạ Tiểu Tinh lập tức hiểu được, bản thân mình lúc gặp cô gái kia, trong lòng còn chấn động, bàng hoàng đến vậy, huống chi là mẹ, giây phút đó, bà chắn chắn đã phải chịu đả kích rất khóm cây bên sân bóng còn có mấy người đang vây quanh hóng chuyện. Với sự trợ giúp của bảo vệ trị an, Hạ Tiểu Tinh đưa mẹ vào trong xe. Từ Thục Vân không khóc không mắng nữa, cũng không nói gì, ngày mùa thu trời quang đãng, giữa trưa mặt trời chói chang, trong nháy mắt bà như già đi mười tuổi, trên mặt chỉ thấy sự ảm đạm trầm lặng, tựa hồ đã tới cực Tiểu Tinh đỡ mẹ ngồi xong, tay vặn chìa khóa, ánh mắt không kìm được lại dõi tìm thân hình mập mạp kia nhưng không thấy đâu, cô gái đó đã đi từ lúc xe trở về, cô không về nhà ngay mà đưa mẹ đến bệnh viện, thấy bộ dạng không bước nổi của mẹ, cô phỏng chừng mẹ bị trật thương không viện cách nhà không xa, vốn là một trong ba bệnh viện danh tiếng lân cận, chỉ cách khu nhà cho gia đình cán bộ thị ủy một con cá chân phải của Từ Thục Vân quả nhiên bị trật rất nghiêm trọng, trên bề mặt đều bầm tím, sưng, khó có thể đi lại, kết quả chụp phim không chỉ bị trật mà còn đứt dây chừng và gãy sĩ đề nghị nằm viện vài Thục Vân đờ đẫn nghe bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra của mình, vẫn giữ nguyên vẻ mặt u tối. Bà vốn chỉ là một công nhân nhà máy chế biến bông vải sợi bình thường, sau khi lấy Hạ Văn Cường, cả đời đều nương nhờ vào ông, Hạ Văn Cường ngã ngựa, bà tựa như dây leo không còn nơi bám víu, như không còn thấy đường đi, cuối cùng, Hạ Văn Cường vào ngục giam còn trả lại cho bà một cú đả kích như mặc cho con gái dàn xếp mọi Tiểu Tinh thu xếp ổn thỏa cho mẹ rồi cầm tờ chẩn đoán của bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện. Ra khỏi thang máy, trước mặt liền hiện lên một hình ảnh cô không muốn cô gái trẻ một trái một phải đi bên cạnh mẹ của Âu Vũ Thanh, khuôn mặt tươi cười đang định bước vào thang người đối diện với cô, đồng thời sửng sốt, mẹ của Âu Vũ Thanh vội gọi cô “Tiểu Tinh, con bị bệnh à?”Cô đang kinh ngạc, nghe vậy tỉnh táo lại, nhanh chóng mỉm cười trả lời “Không không đâu mẹ ạ, con không bệnh, chỉ đến lấy thuốc giúp mẹ con, bà bị trật chân,”. Cô theo bản năng che giấu việc mẹ phải nằm viện, tình trạng hiện giờ của bà không thích hợp gặp người khác.“Ừm” Mẹ của Âu Vũ Thanh có vẻ đã yên tâm, rồi ý thức được điều gì đó, chỉ vào người đang đứng bên cạnh, nói “Lam Lam đi theo giúp mẹ kiểm tra sức khỏe, trên đường tình cờ gặp Quyên Tử nên cùng đi. Rõ ràng là bà sợ cô hiểu Tiểu Tinh làm như không để ý cười cười “Mẹ, lần sau đến kiểm tra thì nói cho con biết, con đưa mẹ đi.” Mẹ của Âu Vũ Thanh cười, nói ”Được”.Hạ Tiểu Tinh cười với mẹ chồng, sau đó đưa mắt nhìn về hai người bên người này một người là em họ Âu Vũ Thanh, con gái chú của anh, một người là bạn gái trước của anh, thanh mai trúc mã với Âu Vũ Âu Vũ Thanh sở dĩ phải đến kiểm tra sức khỏe, là do một năm trước bà vừa làm phẫu thuật ung thu thực thuật chính là tại bênh viện này, Hạ Tiểu Tinh lúc ấy nửa tháng liền không về nhà ngủ, mỗi ngày ăn ở đều tại bệnh viện, bốn năm ngày sau khi phẫu thuật, mẹ chồng ruột đã thông khí, nhưng ngày nào cũng tiêu chảy không kiểm soát được, Âu Vũ Thanh lại là con trai, không tiện chăm sóc mẹ. Khi đó Hạ Tiểu Tinh một mình gánh vác, mỗi ngày giúp mẹ chồng tắm rồi lau chùi cho đến khi bà ra viện, còn kiên trì mỗi ngày sớm tối giúp bà lau người hai lần, mẹ Âu Vũ Thanh vì thế mới bắt đầu thay đổi thái độ với kia trong mắt họ, nhận định cô là loại đại tiểu thu cơm bưng nước rót tận khi phẫu thuật ung thư thực tràng, trong vòng hai năm cứ ba tháng phải đến bệnh viện kiểm tra một lần, trước kia đều là Hạ Tiểu Tinh đưa bà đi, nhưng gần đây vì chuyện của cha, cô đã lâu không đến nhà chồng, thật khéo hôm nay cô lại tình cờ chạm Tiểu Tinh đến nay vẫn không rõ Âu Vũ Thanh cùng Ngô Quyên khi trước yêu nhau đến mức nào, chỉ biết bọn họ từ nhỏ đã quen biết, cha mẹ Âu Vũ Thanh và cha mẹ Ngô Quyên đều rất quen thuộc với khi kết hôn, cô tự động đem chuyện trước kia của Âu Vũ Thanh gạt bỏ, chỉ nhìn vào tương lai trước mắt, không bới móc chuyện đã qua. Cô của ba năm trước, tự tin như vậy, lạc quan như vậy. cứ nghĩ đến chuyện sắp có được người đàn ông ấy, nghĩ đến thời gian năm năm dư dả, tâm trí của cô đã sớm bay lên mây, xem nhẹ hết thảy, Ngô Quyên, hợp đồng trước hôn nhân kỳ hạn năm năm, cô cảm thấy mình đều có thể chiến Âu Vũ Thanh đã làm cho cô dần dần tỉnh mộng…Từng chút từng chút, anh khiến cô hiểu được, cô chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mình, mà không biết rằng sự tình nguyện từ một phía chỉ tổ làm lãng phí thời gian. Cô có thể buộc anh cưới cô, nhưng không thể bắt ép anh yêu cô. Dần dần, cô không để ý, cũng không dám nhắc đến quá khứ của anh. Càng về sau, dù cô không muốn thừa nhận, nhưng đáp án kia vẫn càng ngày càng rõ sao Âu Vũ Thanh phải quy định với cô hợp đồng hôn nhân kỳ hạn năm năm, là bởi vì có một người con gái đang đợi Lam Lam luôn không thích cô, nguyên nhân chính là vì Ngô Quyên, vì hai người họ là bạn suy nghĩ của Âu Lam Lam, chính Hạ Tiểu Tinh đã cướp đoạt bạn trai của bạn thân cô ta, cho nên dù có cùng cô trở thành người một nhà, dù cha của Âu Lam Lam dựa vào cái cây đại thụ là ngài thị trưởng mà lần lượt giành được các công trình, cô ta trước sau vẫn lấy cớ không gặp thế, ánh mắt Âu Lam Lam nhìn cô luôn không có cảm tình, còn ánh mắt của Ngô Quyên, là xen lẫn oán Tiểu Tinh bình thản thu hồi tầm mắt của mình, mẹ chồng sợ cô hiểu lầm, cô cũng muốn làm ra vẻ an lòng. Mẹ Âu Vũ Thanh luôn đối đãi tử tế với cười cười với mẹ chồng “Mẹ, mẹ đi kiểm tra trước đi, con lấy thuốc xong sẽ tới tìm mẹ.”Mẹ Âu Vũ Thanh gật đầu “Được, con cứ đến thẳng phòng khám B, khỏi cần tìm khắp nơi cho mệt.”Hạ Tiểu Tinh đồng ý, tiễn mẹ chồng vào thang vàng lo liệu thủ tục nhập viện cho mẹ, cô trở lại phòng bệnh của bà, Từ Thục Vân trên chân đã băng bó thạch cao, đang ngồi ngây người trên giường gọi khẽ “Mẹ.”Từ Thục Vân chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía cô “Tiểu Tinh, không cần lo cho cha con nữa, cần phán bao nhiêu năm cứ phán, để cho ông ta ăn cơm tù cả đời đi.”Hạ Tiểu Tinh hốc mắt đỏ lên “Mẹ, mẹ nhẫn tâm để cha như thế sao?” Nước mắt Từ Thục Vân rốt cuộc lại chảy làm yên lòng mẹ, cô nói cho bà biết mẹ chồng đến làm kiểm tra, cô muốn đi thăm hỏi một chút, Từ Thục Vân gật đầu, cô liền rời khỏi phòng phòng khám B cô nhìn thấy Âu Lam Lam, nhưng không thấy Ngô Quyên chủ động chào hỏi trước “Mẹ chồng chị vào rồi à?”Âu Lam Lam gật đầu, giương mắt nhìn cô, vẫn không hề che giấu sự thiếu thiện cảm với cô “Không ngờ rằng bác tôi còn rất che chở cho chị, vừa rồi sau khi từ biệt chị, bác liền đuổi khéo Ngô Quyên đi, hiện giờ trong Âu gia chúng tôi, có lẽ chỉ có bác còn thích chị.”Hạ Tiểu Tinh mẫn cảm nghe được trong lời cô ta có điều bất thường “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”Âu Lam Lam hừ mũi một tiếng “Chẳng lẽ chị không biết gì? Bác trai tôi tạm thời bị cách chức, tuy nói chỉ mang tính tạm thời, nhưng ai cũng biết bác làm sao được đảm đương chức vụ cũ nữa. Công ty của cha tôi cũng bị viện kiểm sát cùng cục thuế theo dõi, có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không chỉ đành phó mặc vào số trời. Đây đều là phúc của Hạ thị trưởng. Chỉ có anh tôi không bị liên lụy. Từ khi anh ấy kết hôn với chị đến nay, một phân tiền trong nhà cũng không cần, ngay cả vốn cha tôi cho để gây dựng sự nghiệp, anh ấy cũng từ chối.”Âu Lam Lam nhếch mắt nhìn cô “Đáng tiếc anh ấy phải hy sinh vô ích, kết quả chẳng những không giúp được cha và chú mình, còn rơi vào tay người đàn bà anh ấy không hề thích. Chị nói xem, Âu gia còn có người thích nổi chị sao?”Sắc mặt Hạ Tiểu Tinh trở nên trắng bệch, cắn môi, cô cố không để mình lộ ra sự thảm không biết sau đó mình tiễn mẹ Âu Vũ Thanh thế nào, chỉ nhớ được hành lang bệnh viện vừa dài vừa hẹp khiến người ta không thở nổi, thang máy như cái hộp diêm, bóng dáng người đến người đi trong đại sảnh, ánh nắng tựa như những đường gươm sáng lóa chiếu lên cánh cửa, cô đứng dưới ánh mặt trởi mà chỉ cảm thấy lạnh đó cô trở lại phòng bệnh của mẹ, đi tới cửa thì nhận được điện thoại của hiệu trưởng “Tiểu Tinh, cả chiều cô không đến cũng chẳng báo một tiếng, một lớp học viên chờ cô đến phát tài liệu, chìa khóa lại ở trong tay cô, tài liệu không lấy được, ngày mai nhớ đến sớm một chút!”Cô máy móc đáp ứng, nghe thấy hiệu trưởng còn nói “Lớp văn học sử kia tôi đã bàn bạc cùng vài người, quyết định để giáo viên Mã dạy, không phải tôi không giúp cô Tiểu Tinh à, mà do cô không có chứng chỉ tư cách giáo viên, sang năm cô mang giấy chứng nhận đến tay tôi, tôi tự mình sắp xếp lớp cho cô.”Cô cúp điện thoại, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, Hạ Tiểu Tinh, đáng đời ngươi! Chứng chỉ tư cách giáo viên không hề khó thi, nhưng trước kia ngươi đã làm gì?Đi vào phòng bệnh thăm mẹ, bà đang ngủ, cô bước ra ngoài rồi ngồi xuống dãy ghế trên hành dần tối, cô không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết thời gian trôi qua bao thấy bệnh viện đưa xe đẩy cơm đi qua đi lại trên hành lang, có người ra mua cơm, đèn huỳnh quang hàng lang đều bật sáng lên, lúc lâu sau lại có nhân viên vệ sinh đến lau dọn, trong không khí tràn ngập mùi nước, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi mình “Này, có phải điện thoại của cô đang kêu không?” Thì ra là người dọn vệ sinh, bà đang cầm cây lâu nhà đứng cách đó không xa nhìn này cô mới nghe thấy tiếng chuông đang vang lên không ngừng trong túi áo, lấy điện thoại ra, trên màn hình không ngừng lóe lên một chữ“Vũ”Cô nhìn hồi lâu rồi ngắt điện lát sau, điện thoại lại vang, vẫn là cái tên kia, cô lại ngắt, điện thoại tiếp đó lại vang, vẫn là “Vũ”.Cô bỗng nhiên cười lạnh, từ lúc nào anh bắt đầu cố chấp gọi điện cho cô như vậy?Bắt máy, cô không lên tiếng, nghe thấy giọng nói của Âu vũ Thanh từ đầu dây bên kia “Hôm nay em vẫn chưa chuyển nhà phải không? Anh không có chìa khóa, không vào được, em đang ở đâu?”
Rời khỏi tiểu khu hoa viên ở ngoại ô thành phố, Hạ Tiểu Tinh lái xe về nhà. Ánh nắng mùa thu rọi vào khiến cô có chút hốt hoàng, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái mang thai kia cùng gương mặt của đường nhận được điện thoại của Từ Thục Vân, hỏi cô có lấy được tiền không, cô chỉ trả lời “Mẹ, con sẽ giải quyết.” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc than ai oán xen lẫn trách móc, cô lặng lẽ nghe một lúc rồi ngắt điện có phần thương cảm cho mẹ, hơn một tháng nay bà đã phải trải qua đủ mọi ấm lạnh của nhân gian còn nhiều hơn cô. Những người trước kia bợ đỡ nịnh hót cha, giờ đây đối với cô giả bộ không quen biết, họ hàng thân thích ngày trước lễ tết chẳng bao giờ vắng mặt, bỗng dưng khi cần điện thoại đều không nhấc máy. Huống chi cha còn làm ra chuyện như vậy, nếu để bà biết cô gái kia đang mang thai bảy, tám tháng, bà làm sao chịu đựng trăm vạn, biết kiếm đâu ra? Cô trong đầu thầm nghĩ vấn đề lý mà nói, lúc này người cô nên xin giúp đỡ nhất, hẳn là Âu Vũ Thanh, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng cùng bản hợp đồng hôn nhân kia lại khiến cô không muốn mở miệng với sản của bọn họ phân định rõ ràng chẳng khác gì người lạ, Âu Vũ Thanh ngoài ba ngàn sinh hoạt phí đưa cho cô mỗi tháng, chưa bao giờ anh nói cho cô biết anh có bao nhiêu tài sản. Đồ đạc hai người cũng được chia rất rõ ràng, của anh, của tôi, trên bề mặt đều như dán cái nhãn vô hình. Tới giờ phút này, Hạ Tiểu Tinh dù không muốn cũng phải thừa nhận, Âu Vũ Thanh đối với cô mà nói, chính là một người xa chí so với người lạ còn không nhớ lại cách so sánh tàn nhẫn của anh, nói quan hệ giữa cô và anh là khách làng chơi với con vịt, kiểu quan hệ như vậy, cô có thể mở miệng thỉnh cầu anh sao?Khi qua siêu thị, Hạ Tiểu Tinh dừng xe đi vào. Hôm nay là ngày Âu Vũ Thanh cố định trở về, mỗi tuần thứ hai tư sáu, nếu không vướng tình huống đặc biệt, anh đều nhất định về nhà, đây là giao hẹn khi kết Vũ Thanh nghiêm chỉnh tuân thủ ước định, trừ khi đi công tác xa, ba ngày này, anh đều về vậy không theo giờ giấc cố thời gian mới kết hôn, Hạ Tiểu Tinh luôn chuẩn bị chu đáo đồ ăn chờ anh, nhưng thường xuyên không đợi được. Anh luôn luôn có việc bận. Chẳng hạn, đồng nghiệp thất tình, muốn anh cùng uống rượu. Hay, anh còn công việc chưa hoàn thành, nhưng qua điện thoại cô lại nghe rõ mồn một có người hô “Vũ Thanh, đến lượt cậu xuất bài.”Sau đó cô dần dần bị buộc phải tiếp nhận sự thật này, không còn chờ mong anh đúng giờ trở về cùng nhau ăn cơm. Nhưng thứ hai tư sáu mỗi tuần, cô vẫn chuẩn bị đồ ăn ngon chờ anh, thỉnh thoảng Âu Vũ Thanh đói bụng trở về, cô cứ như trúng xổ số, dù đã ăn một mình, cũng vẫn cùng anh ăn lần ra cô rất lười, cũng không thích nấu cơm, những ngày Âu Vũ Thanh không về nhà, cô hoặc là ăn ở ngoài, hoặc là ăn qua loa bát mỳ, thậm chí hai quả táo là có thể xong hai nhớ có một lần, Âu Vũ Thanh đột nhiên về nhà vào ngày đáng lẽ anh không phải về, Hạ Tiểu Tinh đang ngồi trước máy vi tính với đống kí tự giữa căn phòng tối om, nghe thấy tiếng đóng cửa, đi ra khỏi thư phòng thấy anh bước vào nhà, liền giật mình đứng ngây trong phòng không nấu cơm, trừ đồ uống trong tủ lạnh, chẳng còn cái gì ăn cùng cô đành ra ngoài mua một ít thức ăn đóng hộp Vũ Thanh có vẻ cũng không đói, chỉ ăn một chút, ngược lại cô đem toàn bộ cơm cùng thức ăn anh chưa động đũa chén sạch. Âu Vũ Thanh ngồi bên kia bàn, nhìn cô như đang như thể tinh tinh, miệng bật ra một câu “Em đói đến thế cơ à?” Cô còn đang mải ăn, phồng má thuận miệng đáp “Hai ngày qua chỉ ăn sáng”. Hôm đó cô không cần đi làm, lại không muốn ra khỏi cửa, mải mê gõ văn bản quên cả giờ giấc, cũng quên luôn cảm giác đói nói đã thấy ánh mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô, đang từ xem tinh tinh biến thành xem yêu ấy cô rất muốn kêu với anh một câu “Chị đây trước khi lấy anh chưa từng bị đói! Lần nào anh trở về chẳng được hầu hạ ba món mặn một món canh? Hôm nay là tại anh vi phạm cái qui định dở hơi kia, tự dưng tập kích bất ngờ!”Cô đương nhiên không nói ra, Hạ Tiểu Tinh một mực nỗ lực làm vợ hiền, học nấu cơm, học may vá, tuy chẳng dễ dàng gì nhưng cuối cùng cũng học nay, cô không biết Âu Vũ Thanh có trở về ăn cơm chiều hay không, song giờ cô đã chẳng muốn gọi điện cho anh, anh muốn về thì về, không về thì thôi, nhưng nếu hôm nay anh không trở lại, cô không biết lần tiếp theo nấu cơm cho anh là ngày nào còn ngôi nhà này, hôn nhân của bọn họ liệu còn tiếp tục được sao? Cô không biết, thật sự không thể nào biết đến nhà trước tiên là mở tủ quần áo, hai ngày nữa sẽ phải chuyển đi, cô còn rất nhiều đồ đạc cần thu dọn. Từng chồng một, cô mang quần áo của Âu Vũ Thanh ra mặt trời dần tắt, nhìn đồng hồ đã năm giờ, cô ra khỏi phòng ngủ đi vào là ba món mặn một món canh đơn giản, đồ ăn phức tạp cô làm không nổi, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy thứ rau dưa theo mùa, canh thì quanh năm suốt tháng ba loại không đổi, không phải canh cà chua thì là canh rong biển, không thì lại là canh trứng nấu hôm nay là rong biển nấu chóng chuẩn bị xong, Hạ Tiểu Tinh theo thói quen nhìn sang đồng hồ treo tường ở phòng khách, cô chỉ đợi cùng lắm đến bảy giờ, nếu khi ấy Âu Vũ Thanh vẫn chưa về, cô tự ăn một lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Âu Vũ bước một, không nhanh không chậm, vững chãi rõ ràng, tương đồng với con người của anh, chín chắn, trầm ổn điềm vốn luôn nghe được tiếng bước chân của anh, cho dù cô đang làm gì cũng cỏ thể lập tức biết được, người đang lên lầu, là không ra mở cửa thay Tiểu Tinh không nhớ rõ ngày cô bắt đầu không mở cửa cho anh là khi nào. Cõ lẽ là tháng thứ bảy sau khi kết hôn, hay là tháng thứ tám, chỉ nhớ có một ngày, cô tự dưng cảm thấy tiếng khóa cửa chuyển động “lách cách” là âm thanh tuyệt mỹ nhất trên đời, tựa như đang nói… “Anh đã về”, ba tiếng này thực sự là câu nói hay nhất, ấm áp nhất thế ngày đó trở đi, cô không còn ra mở cửa cho anh Vũ Thanh đóng cửa, thay dép lê. Hạ Tiểu Tinh nhìn anh, bình thản nói “Rửa tay đi rồi ăn cơm”, sau đó trở lại phòng bếp xới Vũ Thanh rửa sạch tay đi ra, hai người mặt đối mặt ngồi lẳng lặng ăn cơm, chỉ nghe thấy tiếng muôi sứ thỉnh thoảng đụng vào chén canh, chẳng ai mở miệng nói chuyện, tạo thành sự im lặng khác ra không lâu trước kia còn không phải như do Hạ Tiểu Tinh luôn miệng ríu rít như chim sẻ, chuyện trên trời dưới đất đều đem ra nói, lúc mua thức ăn thấy người ta cãi nhau, có con chim trên lan can tùy tiện đi bậy, đủ mọi thứ chuyện. Đôi khi, cô còn đột nhiên im lặng, ngạc nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Âu Vũ điểm lần đầu tiên làm thế, Ân Vũ Thanh cơ hồ lấy làm lạ, lập tức hỏi cô “Làm sao thế?”Hạ Tiểu Tinh giương ra vẻ mặt ngại ngùng, lúng ta lúng túng nói “Trên mặt anh… có hạt cơm.”Âu Vũ Thanh ánh mắt chợt lóe lên, rất nhanh nâng tay vuốt một vòng xung quanh miệng, nhưng chẳng sờ thấy hạt cơm nào, giương mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn vô tội mở to mắt dõi theo một điểm nào đó trên mặt anh. Anh lại nhấc tay kiểm tra nữa, hoàn toàn chẳng thấy gì, Hạ Tiểu Tinh vẫn như cũ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cứ như quả thật trên mặt anh đang dính hạt rốt cuộc đứng dậy đi vào toa lét soi giây đồng hồ sau anh quay lại, thấy Hạ Tiểu Tinh lấy tay che mặt cười đến gập người, nghe thấy tiếng ghế anh ngồi xuống, tiếng cười lại càng to, khiến anh hận không thể đem mặt cô dúi vào bát hôm đó Hạ Tiểu Tinh lại chủ động trêu chọc anh, khiến anh lần đầu tiên phải dùng biện pháp mạnh với cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ mới chịu buông tha. Cứ cách hơn một tháng cô lại đùa giỡn với anh như vậy, riết thành quen, hiển nhiên mặc kệ cô, nhưng sau vẫn không chống đỡ được ánh mắt kinh ngạc không chớp cứ nhìn mình chằm chằm của cô, cuối cùng nhịn không được sờ lên mặt một cái. Hạ Tiểu Tinh lại giống con gà mái vui vẻ cười khanh khách, làm anh tái xanh cả đó anh nhất quyết không mắc lừa cô nữa. Anh tự nói với mình, dù trên mặt quả thật dính cơm cũng kệ xác nó, tuyệt đối không động tay. Nhưng Hạ Tiểu Tinh vẫn hồn nhiên đùa bỡn anh như thế, cách một hai tháng lại trêu chọc anh một lần. Có lần anh làm mặt lạnh hỏi cô “Làm thế thú vị lắm à?”Hạ Tiểu Tinh híp mắt cười, nói với anh “Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?”Anh không phải cá, cho nên anh trước sau không hiểu nổi trò tự biên tự diễn của cô rốt cuộc có gì vui đó yên lặng thế này, suy cho cùng rất bất Vũ Thanh đặt đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm. Từ khi cha cô xảy ra chuyện, cô không còn trêu đùa anh lần nào nhiên anh lại cảm thấy mất mát, Hạ Tiểu Tinh giả ngây giả dại kia, chẳng thấy bóng dánh đâu giác được Âu Vũ Thanh đang nhìn mình, Hạ Tiểu Tinh chầm chậm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều không có biểu cảm gì. Hạ Tiểu Tinh từ từ mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh “Âu Vũ Thanh, căn nhà này không thể ở được nữa, em phải đem nó hoàn trả. Quần áo của anh em đã giúp anh xếp vào vali, còn những đồ đạc khác, anh tự thu dọn đi, chắc cũng chẳng có mấy, tối đa một vali là đủ, ngày mai anh lúc đi nhớ mang theo, nhưng để chìa khóa lại để em đem Vũ Thanh lúc này mới chú ý tới trong phòng khách quả thật có một chiếc vali, sững sờ một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hạ Văn Cường xảy ra chuyện, anh không đến mức bất ngờ như Hạ Tiểu Tinh, nhà bị thu hồi cũng là điều trong dự Tiểu Tinh khóe miệng nửa cười, nói tiếp “Nhà này với anh vốn chẳng khác gì khách sạn, như thế cũng tốt, đồ đạc của anh thu dọn một lát là xong, còn lại đều là đồ của em, chắc phải tìm công ty dọn nhà đến xử Vũ Thanh nhìn vào gương mặt cô “Những thứ đó, em định dọn đến đâu?” Anh cố ý thêm vào mấy từ “những thứ đó”, mà không hỏi thẳng, em định dọn đến đâu? Nếu Hạ Tiểu Tinh không tự miệng nói ra trước, anh tuyệt đối sẽ không trực tiếp họ là vợ chồng, hiện tại lại có cảm giác như chim đang bay lại đem mỗi con quẳng vào một Tiểu Tinh cúi đầu, trong lòng lộ nụ cười sầu thảm, anh đúng là vẫn không muốn mở miệng nói câu “Có muốn dọn sang chỗ anh không?”. Kỳ thật, dù Âu Vũ Thanh chỉ khách sáo nói thế, cô cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh “Không cần đâu, ở chỗ anh bên đấy không tiện, cách chỗ làm của em quá xa.”Ngẩng đầu, cô gắng gượng không cho mình biểu lộ sự đau lòng, nhưng giọng nói đã hơi khàn khàn “Ngoài nhà mẹ ra, em còn biết đi đâu?” Nhà của anh, cho tới giờ chưa từng là nhà của cô, anh không cho cô chìa khóa, cũng luôn từ chối cô đến cuối cùng vẫn không cam tâm, cô rốt cuộc chẳng thể kìm được mà hỏi “Anh không cho em tới chỗ anh còn gì? Như thế này, chúng ta không cần ngày ngày giáp mặt nhau, chẳng phải anh sẽ sống thoải mái hơn sao?”Âu Vũ Thanh từng không chỉ một lần cắn răng nói với cô “Nếu mỗi ngày đều phải sống cùng cô, tôi thà chết còn hơn.” Còn nhớ lần đầu tiên anh nói với cô như vậy, là sinh nhật của cô sau khi kết hôn không bao lâu, ngày đó cô ép anh đi cùng cô cả ngày, buổi tối thổi nến xong, khi cô đem kem bơ trét lên mặt anh, anh liền hung tợn nói những lời đến giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt chán ghét đó của Vũ Thanh không nói gì, chỉ nhếch khóe môi nhìn cô. Anh trước kia, đối với cô rất tàn nhẫn. Hạ Tiểu Tinh tuy đáng giận, nhưng tính trẻ con ương ngạnh của cô cũng có chừng mực, một khi đã tự hạn chế, không hề tùy hứng, trái lại làm người ta nảy sinh vài phần yêu cần nói đều đã nói, Hạ Tiểu Tinh đứng lên, đem bát đĩa trên bàn xếp lại, bưng vào phòng bên bồn nước, mắt cô ửng đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ mặt dày mặt nói “Em là vợ anh, em đương nhiên phải đi theo anh.” Nhưng, ba năm trôi qua, Hạ Tiểu Tinh hiện tại đã không còn là Hạ Tiểu Tinh ngu muội không biết trời cao đất dày trước kia. Cô đã dần học cách tiếp nhận hiện thực. Chẳng hạn như, trái tim của anh, cô vĩnh viễn không thể bước vào, ngược lại càng cố xông vào, lòng cô càng dần dần bị anh làm nguội ra, chẳng cần đến năm năm, chỉ cần ba năm, người đàn ông này đã dùng sự sắt đá cùng sự lạnh lùng vô tình của mình dạy cô trưởng ngạnh, ích kỷ, tình yêu đâu phải cứ cho là được nhận, cho dù chiếm đoạt được, cũng vẫn không thuộc về cô.
đọc truyện kết hôn sai lầm