đọc truyện tình yêu thứ 3
Đấy gọi là sự vĩ đại của tình yêu. Thông tin về cuốn tiểu thuyết: Tác giả: F. Scott Fitzgerald. Giá bán: 56.000 đồng. 16. Rừng Nauy "Rừng Nauy" là trong số những cuốn tiểu thuyết kinh khủng về tình yêu tuyệt nhất trên vắt giới.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi hàng nước như bị lỏng van ấy và nhẹ nhàng bảo cô: Đọc truyện ngắn ý nghĩa về tình yêu hay nhất: Xa. - Em thích chị mạnh mẽ hơn, không thích thế này đầu. Nghe đến vậy, cô lại càng không thể kiềm nén cảm xúc của mình, vì chỉ có anh là
Nội dung chính truyện ngôn tình Ma Tôn. Thứ tự đọc nên là Tình Kiếp Tam Sinh - Ti Mệnh và đến Ma Tôn để hiểu được trọn vẹn nhất, nhưng bạn vẫn có thể đọc từng truyện riêng lẻ bởi độ ảnh hưởng không nhiều. Nội dung chính truyện ngôn tình Không Yêu Thì Biến
Trong tình yêu, đa phần chúng ta đều đi lạc đường. Tình yêu gồm có 5 giai đoạn, nhưng hầu hết chúng ta đều phải bỏ cuộc ở giai đoạn thứ 3 - giai đoạn quan trọng nhất để quyết định xem tình yêu sẽ tiếp tục đi đến một đám cưới đẹp viên mãn hay kết thúc chia tay trong sự thờ ơ và ghẻ lạnh.
Bạn thực sự đã yêu hay chưa. Truyện ngắn tình yêu. Có đôi lúc bạn tự hỏi rằng "Bạn thực sự đã yêu người ấy hay chưa". Hãy đọc và cảm nhận những dòng bên dưới. Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Cô và anh hai đường thẳng song song không biết lúc nào đã dường như có xu hướng lại lẽ còn có khả năng giao nhau. Cuộc đời, thật không phải lúc nào cũng đều để lại chỗ hôm sau, tôi đem hợp đồng của Trâu Nguyệt tới văn phòng, gọi Cao Triển Kỳ tới, nói với anh ta "Về lĩnh vực lao động anh thông thạo hơn tôi, giúp tôi xem bản hợp đồng này của Tiểu Nguyệt, xem có thể nghĩ ra cách nào để tránh phải thực hiện trách nhiệm khi vi phạm hợp đồng không nhé."Cao Triển Kỳ nhìn tôi khó hiểu "Làm gì? Tiểu Nguyệt không làm nữa thật à? Vì sao? Công ty tốt như vậy, lương cũng cao như thế, nguyên nhân gì không muốn làm nữa? Còn ầm ĩ lên đến mức ra toà kiện cáo, không cần thiết chứ. Tôi nói với bạn gái tôi một tiếng, để cô ấy quan tâm tới Tiểu Nguyệt nhiều hơn.""Anh giúp tôi xem trước đi, có việc anh không hiểu rõ, lần tới có thời gian tôi sẽ nói với anh. Giờ tôi phải nhanh tới toà án nhân dân trung cấp, vụ án cướp giật kia chiều nay tuyên án." Tôi cầm hồ sơ vụ án, vội vàng ra khỏi đến 11 giờ, thẩm phán mới chính thức tuyên án, đương sự của tôi, không ngoài dự đoán, xác định là chủ mưu, bị tuyên án tử hình. Khi ấy cậu con trai đó ngã quỵ xuống đất, cha mẹ cậu ta ngồi ở bục dự khán nghe xong cũng khóc không ra xét xử nằm trên tầng 3, sau khi kết thúc, tâm trạng tôi rất tệ, bước ra khỏi phòng xét xử, ấn thang máy đi xuống. Cha mẹ cậu ấy đuổi theo, không ngừng cầu xin tôi cứu con họ. Lúc này thang máy mở, ba người lôi lôi kéo kéo bước vào, cha mẹ cậu ấy nức nở, túm chặt tay tôi nói không ngừng, tôi cũng đành an ủi hết lần này tới lần khác, nói còn có cơ hội, có thể kháng án. Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói hơi quen, vừa quay đầu, liền thấy Lâm Khải Chính đứng ngày sau tôi cúi đầu nói điện thoại, bên cạnh còn có vài vệ sĩ như thường lệ. Anh ta khẽ dùng tiếng Anh nói cái gì đó, hoàn toàn không có ý chào hỏi tôi. Tôi cũng quay đầu coi như không nhìn thấy anh máy xuống tầng một, tôi và hai ông bà lão bước ra ngoài, bọn họ vẫn đứng trong thang tới tận cửa lớn, đến bên đường, hai ông bà vẫn đi theo, tôi giơ tay bắt lấy một chiếc taxi, chuẩn bị lên xe, lúc này, người mẹ đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu lạy tôi, điều này tôi sao dám nhận, tôi vội vàng quay người đỡ, lại đảm bảo hết lần này tới lần khác nhất định sẽ cố hết sức kháng án, giữ lấy một con đường sống cho cậu con tôi an ủi hai ông bà xong, quay đầu lại thì taxi kia đã chạy mất tăm hơi rồi. Toàn án nhân dân trung cấp ở vùng ngoại ô, ra vào rất bất tiện, phải đợi xe trống khác thật không dễ này, đột nhiên đằng sau tôi vang lên tiếng còi xe, dọa tôi giật nảy mình, vội vàng đỡ hai ông bà lão sang bên đường để nhường, nếu không sẽ chắn đường chiếc xe đi chiếc xe từ từ lướt qua tôi, rồi dừng lại. Tôi cúi đầu nhìn vào trong xe, là Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí lái xe, anh ta hạ kính xe xuống, nói với tôi "Tôi có thể đưa cô đi một đoạn."Tôi vội vàng xua tay "Không cần, tôi tự gọi xe là được.""Hay chúng ta nên nói tiếp chuyện Trâu Nguyệt."Nghe thấy anh ta nói vậy, tôi đành mở cửa xe ngồi vào. Hai ông bà lão đứng ngoài, vẫn không ngừng nhờ vả, tôi cũng mở cửa kính xe, tiếp tục xoa dịu và nhận lời, cho tới khi xe đã rời xa họ."Cô đi đâu?" Sau khi ra đường lớn, anh ta hỏi."Chỉ cần vào trong thành phố, anh có thể tùy ý thả tôi ở đâu cũng được.""Được, khi nào cô cần dừng lại thì nói với tôi một tiếng.""Anh chẳng phải vẫn còn vài người ư?"Anh ta chỉ chỉ đằng sau, tôi quay đầu nhìn, phía sau có hai xe đi theo đó, hai chúng tôi đều không lên tiếng, không khí trong xe rất trầm ta mở CD. Âm nhạc nổi chủ động nêu ra việc của Trâu Nguyệt "Lâm tổng, việc của Trâu Nguyệt có thể xử lý đặc biệt một chút không.""Quy chế nhân sự của công ty rất nghiêm ngặt, nếu muốn phá lệ, phải thảo luận trên cuộc họp hội đồng quản trị.""Vậy anh có thể đề cập với hội đồng quản trị không?"Anh nhướng nhướng mày, nói "Được, tôi sẽ đề cập xem sao, nhưng bản thân tôi rất hy vọng Tiểu Nguyệt ở lại, cô ấy thực sự làm việc rất tốt. Có lẽ, tôi có thể tạm thời điều động cô ấy khỏi bộ phận của chúng tôi.""Nhưng nó vẫn có thể luôn nhìn thấy anh, nghe được tin tức về anh, sợ rất khó giải quyết triệt để vấn đề.""Không đến nỗi vậy chứ, thực ra cơ hội tiếp xúc của tôi và nhân viên không nhiều." Tuy nói vậy, giọng anh ra lại lộ ra vài phần đắc hỏi anh ta "Ngày hôm đó vì sao anh tới bệnh viện? Sao anh biết Tiểu Nguyệt nằm viện?"Anh ta nhún nhún vai "Sáng sớm tôi từ Hồng Kông trở về, mới biết việc này, tới bệnh viện một là xác nhận xem tình hình cô ấy thế nào, ngoài ra cũng muốn nói rõ suy nghĩ của tôi. Nhưng, tôi thực sự không giỏi làm việc đó, còn chưa nói vài câu cô đã vào, bộ dạng như muốn khảo cung hỏi tội, tôi cũng đành phải bỏ đi dự định sau."Tôi quay đầu nhìn anh ta, hôm nay có lẽ là bàn việc chính nên anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, comple veston, rất có khí chất. Tôi thầm tán dương trong lòng, thật là con rùa vàng mẫu mực."Để mấy hôm nữa đợi Tiểu Nguyệt tinh thần ổn định, tôi sẽ nói chuyện với con bé một lần nữa." Tôi trả lời."OK, nếu cần tôi trực tiếp trao đổi với cô ấy, cũng không vấn đề gì."Tôi vội vàng trả lời "Tạm thời không cần anh ra tay!"Anh ta cười khẽ. Đúng rồi, có người khác giới điên cuồng vì mình, thường sẽ có cảm giác đắc ý."Cô là luật sư?" Anh ta hỏi tôi."Phải.""Vừa nãy hai người già đó là vì vụ án gì?"Tôi nói đại khái tình hình vụ án cho anh ta."Cô cho rằng kháng án sẽ có hy vọng ư?" Anh ta lại hỏi."Tôi không chắc, lý do tử hình cũng có nhưng nghe nói kết quả phán quyết của vụ án này chính là gợi ý của quan tòa cấp trên.""Nếu giữ lại cho cậu ta một con đường sống, cô có thể kiếm được bao nhiêu?""Không có tiền, đây là trường hợp giúp đỡ. Nhà cậu ta rất nghèo.""Vậy sợ rằng cô sẽ làm họ thất vọng.""Có lẽ. Nhưng trường hợp này thực sự không đáng bị xử bắn, suy cho cùng trẻ người non dạ, sa chân vào con đường lầm lạc." Tôi than thở."Làm sai, muốn hối hận cũng không chắc có cơ hội." Anh ta trả gật đầu đồng ý, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của cậu thanh niên nhanh đã vào tới khu vực thành phố, tôi nói "Lâm tổng, dừng ở đây đi, không làm mất thời gian của anh nữa."Anh ta cũng không nói nhiều, từ từ dừng xe, tôi nói tiếng "cảm ơn", mở cửa xe, đang định xuống thì đột nhiên anh ta lên tiếng "Tối nay, tôi hẹn vài người bạn tòa án nhân dân tối cao ăn cơm, trong đó có một người hình như là chánh án bên hình sự, nếu cô muốn cố gắng cho bên đương sự thì có thể tới, tôi giới thiệu để hai người quen nhau.""Có được không?" Ý kiến của anh ta thật đường đột, khiến tôi có phần không dám tin."Được, cô gọi điện cho tôi nhé.""Số nào?""Số nào cũng được, tôi sẽ dặn dò lại." anh ta nhìn tôi rồi trả xuống xe, ba chiếc đằng sau tôi rời xa, hòa vào dòng xe. Ánh mặt trời chính ngọ đột nhiên khiến tôi có phần ngơ nếu vẫn tiến độ này thì thường Jini sẽ post "Tình yêu thứ ba" vào buổi tối. vì Jini dịch được kha khá, mà lại có bạn giúp edit nên mọi người yên tâm sẽ có "Tình yêu thứ ba" để đọc thường xuyên nhéThất tịch không mưa vào lúc 1300 buổi chiều, tinh thần tôi có phần bất an, biểu hiện hôm nay của Lâm Khải Chính khiến tôi bối rối, với mối quan hệ giữa tôi và anh ta, kỳ thực không có lý do gì để mời tôi tham gia cuộc tụ họp với bạn bè, trừ phi anh ta muốn dùng cách này để làm yên lòng tôi, không muốn dùng thủ đoạn quá khích đó chứ, tránh ảnh hưởng tới hình ảnh công chúng của anh ta? Xác suất này khá lớn, cho dù thế nào, một nhân viên vì ông chủ mà tự sát, ông chủ làm thế nào để vờ bản thân vô can, nói mình chẳng hề làm gì, chỉ sợ không ai tin. Hoặc anh ta không để Trâu Nguyệt từ chức, cũng là muốn sau khi đợi sự việc qua đi mới xử lý nhỉ?Một ý nghĩ chợt loé sáng trong đầu tôi, lần sau nói chuyện Tiểu Nguyệt từ chức với Lâm Khải Chính, tôi chỉ cần nói một câu "Nếu anh khăng khăng không cho Tiểu Nguyệt đi, tôi sẽ công khai việc này, để dư luận phán xét!" Muốn ép anh ta nhất định sẽ trố mắt đứng nhìn, ngoan ngoãn bật đèn nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ. Tôi quyết định có lẽ cứ đi ăn bữa cơm này, cho dù thế nào cũng là một cơ hội, loại luật sư bé nhỏ như chúng tôi rất khó có cơ hội trực tiếp gặp mặt lãnh đạo của toàn án tối cao của gọi vào di động đối ngoại của Lâm Khải Chính. Không ngoài dự đoán, sau hai tiếng chuông lại là giọng của người đàn ông đó "Chào cô.""Chào anh, tôi tìm Lâm tổng.""Xin hỏi, cô là ai?""Tôi họ Trâu."Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên nhiệt tình "A, luật sư Trâu à, Lâm tổng hiện nay không ở đây, anh ấy nhờ tôi nói với cô mời cô 6 giờ trực tiếp đi tới lô dành cho đế vương của khách sạn Thiên Nhất."Vâng, cảm ơn anh.""Không cần, không cần đâu, tạm biệt.""Tạm biệt." Tôi gác máy, trong lòng cảm thán, người có quyền có thể chỉ sợ dính vào chỗ nào đều là chỗ tốt, có lẽ tôi nên tìm cơ hội chụp ảnh chung với Lâm Khải Chính, nhỡ may sau này anh ta trở thành người giàu nhất Trung Quốc, tôi sẽ treo ở văn phòng còn khoe chộp lấy hồ sơ vụ án, chạy thẳng ra Thiên định quá muộn vì vậy tôi lại đến trễ, tới nhà hàng, đã 6 giờ 15. Dưới sự hướng dẫn của cô tiếp viên, tôi rất ngại ngùng bước vào, ngước mắt nhìn, mọi người đã ngồi chật bàn, Lâm Khải Chính ngồi ở vị trí chính giữa, còn có vài nhân vật dáng vẻ lãnh đạo nhìn quen quen. Lâm Khải Chính đứng lên, ra hiệu cho tôi ngồi chỗ trống đối diện với anh ta, sau đó nói "Xin giới thiệu một chút, đây là một người bạn của tôi, cũng là một nữ luật sư ưu tú –Trâu Vũ."Mấy vị lãnh đạo đó nhiệt tình gật đầu tỏ ý với tôi, vị ngồi cạnh tôi còn nói lớn "Hiếm khi gặp được một người bạn là nữ giới của Lâm tổng, chắc phải để cô ấy ngồi cạnh anh chứ nhỉ?"Người ngoài cũng nói theo "Đúng đúng, mau đổi đi." Người ngồi cạnh anh ta quả nhiên đứng dậy, giơ tay mời tôi Khải Chính cười xua xua tay nói "Đừng đổi đừng đổi, hôm nay sắp xếp Trâu tiểu thư ngồi cạnh viện trưởng Ngô là có việc muốn xin ý kiến."Hóa ra người có giọng nói khá to ngồi cạnh tôi chính là viện trưởng Ngô – chánh án tòa án tối cao nhân dân xét xử các vụ án hình sự, chỉ nghe thấy viện trưởng Ngô cười đáp "ấy chết, bạn của Lâm tổng có gì yêu cầu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo."Lâm Khải Chính nâng cốc rượu nói "Dùng tiệc xong rồi nói chuyện công việc, nào, uống rượu trước!"Bữa ăn này kéo dài tới tận hơn 9 giờ, vô cùng náo nhiệt, uống hết ba bình rượu Ngũ Nương 30 năm tuổi, trong cuộc nói chuyện của mọi người, tôi mới phát hiện những người tới tối này đều là lãnh đạo cấp cao của của giới chính trị và pháp luật trong tỉnh, hơn nữa bọn họ đều dường như vô cùng tôn trọng Lâm Khải Chính, còn Lâm Khải Chính tuy trẻ tuổi nhưng do có tài sản nâng đỡ, bản thân tự có một loại uy nhiên, tôi nhân lúc viện trưởng Ngô vui vẻ cũng đơn giản đề cập tới vụ án, viện trưởng Ngô đáp lời rất thoải mái "Đợi vụ án lên tới tòa án tối cao, cô lại tới tìm tôi, tôi nói qua với đồng chí của bên xét xử, nếu thực sự có thể không tử hình, chắc sẽ không giết đâu. Giết người cũng chẳng phải việc gì tốt."Lâm Khải Chính đúng là thính tai, nghe thấy việc chúng tôi nói, cũng nói với sang với viện trưởng Ngô "Viện trưởng Ngô, mong ông nhất định phải quan tâm."Viện trưởng Ngô lập tức nói "Không vấn đề, Lâm tổng yên tâm, nào, tôi chúc cậu một cốc."Tại cửa nhà hàng, mọi người nồng liệt bắt tay rồi ai nấy tự về. Chỉ còn lại tôi, Lâm Khải Chính, và vài vệ sĩ chui ra từ lúc nào. Lâm Khải Chính bước xuống bậc thềm, lấy chìa khóa xe, mở cửa, quay đầu nói với tôi "Tôi đưa cô về."Tôi hơi ngại, khách sáo nói "Không phiền anh nữa, tôi gọi xe tự về.""Đi thôi, không sao."Thực ra tôi đã không còn tâm tư mà đối phó với anh ta nữa, nhưng anh ta kiên quyết nên tôi cũng đành lên khi ngồi vào trong xe, tôi quay đầu nhìn mấy người đi theo, phát hiện họ cũng lập tức lên hai cái xe Khải Chính dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, vừa nhìn kính hậu vừa nói "Họ là vệ sĩ kiêm trợ thủ, không còn cách nào, đầu năm bộ phận an ninh thông báo cho chúng tôi rằng xã hội đen có ý đồ muốn động đến nhà chúng tôi, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc nên đành phải thế này."Tôi nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào đối với câu trả lời đó, đồng tình, hay nịnh nọt? Ở cùng anh ta thường có chút ngắc ngứ. Dưới ánh đèn đường, tôi phát hiện mắt anh ta đỏ, cằm xuất hiện những vệt râu xanh, thần sắc càng mệt ta quay đầu nhìn tôi, tự châm biếm nói "Thực ra người có tiền sống cũng không dễ dàng gì."Tôi cười, nói "Hôm nay cảm ơn anh trước. Nếu vụ án này có thể giữ lại mạng người, tôi sẽ cảm ơn anh sau.""Cảm ơn thế nào?""Anh nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được.""Thế nào cũng được, chỉ cần đừng mời tôi đi dùng bữa. Dùng bữa đối với tôi mà nói là một phần cực khổ nhất trong công việc.""Lẽ nào ngày ngày anh đều dùng bữa như vậy?""Về cơ bản là như vậy.""Thực sự ăn không no, như vậy dạ dày rất dễ bị hại." Tôi nói rất cảm tới ngã tư, anh ta nói "Trái hay phải?"Tôi vội vàng lên tiếng "Không xa nữa, Lâm tổng, không cần đưa tôi về, tôi xuống xe, gọi taixi một lát là về tới nhà, anh cũng rất vất vả rồi. Thật sự thật sự ......""Trái hay phải?" Anh lái xe chậm lại, tiếp tục hỏi, hoàn toàn không hồi đáp lời khước từ của tôi."Phải." Tôi đành thông thạo quay xe về phía đường bên phải, hai xe phía sau vẫn đi theo một cách có chừng mực."Anh vất vả như vậy, thời gian đâu mà ở cùng bạn gái?" Tôi muốn làm không khí sôi nổi lên, dựa vào việc cùng ăn một bữa cơm nên mới tìm vấn đề cá nhân để nói, anh ta chuyên tâm lái xe, dường như không nghe thấy lời nhiên tôi ý thức được bản thân đã thất lẽ, vô cùng lúng túng. Quay đầu nhìn ngoài xe, vốn dĩ do rượu nên mặt trở nên nóng, lúc này càng ửng lòng thầm mắng bản thân Mày là cái thứ gì, thật là tưởng ai cũng quý mình, muốn làm bạn với người này, tôi thấy con đường quen, vội vàng kêu "Lâm tổng, tôi tới rồi, xin dừng lại."Anh nghiêng đầu nhìn bên đường nói "Đây là tòa nhà của cục thuế quốc gia mà?""Đúng, tôi ở phía sau, bước vào là tới, cảm ơn, cảm ơn!" Không đợi anh ta dừng xe, tôi liền mở cửa, nhảy xuống. Cuối cùng tránh xa được người kỳ lạ này, tâm trạng tôi nhẹ nhõm đi nhiều, cách tấm kính, anh ta giơ một tay lên ra hiệu cho tôi, sau đó tăng ga, hoàn toàn không thèm quan tâm quy tắc giao thông, đè qua vạch vàng quay đầu rời đi, sau đó hai xe sau cũng rời theo."Có gì ghê gớm đâu." Tôi lầu bầu một câu, quay người về lầu, mở cửa phòng thấy cửa phòng Tiểu Nguyệt khép hờ, bên trong có ánh đèn. Tôi mở cửa, Tiểu Nguyệt ngồi trước vi tính, nghe thấy âm thanh đẩy cửa, nó lúng ta lúng túng tắt một cửa sổ. Tôi chạy tới, lớn tiếng nói "Em đang làm gì?"Tiểu Nguyệt chột dạ nhìn tôi "Không làm gì, nói chuyện với bạn thôi.""Chị thấy em vừa tắt một cửa sổ, nói thật đi, em đang làm gì?""Thực sự không làm gì cả, chị à. Em lớn thế này rồi, chị đừng quản em nữa.""Không quản em, không quản em, nếu em có thể khiến chị không quản, chị mới cảm ơn trời cảm ơn đất đấy? Việc em đã làm gọi là cái gì?""Chị, em xin chị đừng nói nữa, em không muốn nhắc tới việc đó nữa." Trâu Nguyệt có phần nóng nảyTôi cảm thấy hơi choáng váng, đặt mông lên giường nó, nói "Tiểu Nguyệt, em nói thật cho chị, rốt cuộc em yêu Lâm Khải Chính ở điểm nào, chính vì anh ta có tiền?""Chị uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi thôi, em không muốn nói những chuyện này.""Không, em nói cho chị biết, chị vẫn luôn không hiểu, đàn ông có tiều nhiều vô cùng, chị cũng quen không ít, hôm nào chị giới thiệu cho một người."Tiểu Nguyệt quay lưng với tôi, nhìn màn hình vi tính, im lặng một lúc mới lên tiếng "Khi em thích anh ấy, cũng không biết anh ấy rất có tiền. Lúc đó em vừa vào công ty, ngày thứ hai đi làm, thấy anh ấy đứng trước cửa công ty, mặc comple veston ngồi xổm ở đó nói chuyện với một ông lão, khi ấy em thấy rất lạ, rồi anh ấy vào thang máy cùng em, dùng di động sắp xếp người khác mua vé tàu hỏa về nhà cho ông cụ đó, còn dặn đi dặn lại phải đưa lên tận tàu, ngoài ra còn đưa thêm 500 tệ, khi đó ấn tượng của em với anh ấy rất tốt. Sau này mới biết anh ấy là giám đốc phòng em, phòng em rất lớn, có bảy tám chục người, loại thư ký nhỏ như chúng em rất hiếm khi có thể gặp anh ấy, chỉ khi họp mặt toàn thể nhân viên của phòng mới có thể thấy anh ấy ngồi trên. Anh ấy không thích nói, nhưng nói gì cũng đều rất thích hợp, rất mạnh mẽ. Chị, không chỉ em, tất cả phụ nữ chỗ chúng em đều mê anh ấy.""Người có tiền làm việc thiện chỉ thỏa mãn việc làm người cứu thế giới." Tôi Nguyệt không để ý tới tôi, tiếp tục nói "Anh ấy luôn nho nhã, rất khách khí với những người có chức vụ thấp hơn, lên thang máy cũng sẽ nhường phụ nữ lên trước, dù là người con gái nhà quê đưa cơm hộp. Nhưng, anh ấy mãi mãi dường như có khoảng cách với người khác, không ai biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy hình như không có bạn, không có người yêu. Anh ấy luôn cố gắng như vậy, lại luôn mệt mỏi như thế, mấy lần em thấy anh ấy ngồi một mình ngơ ngẩn trong phòng họp, ngồi cả buổi chiều."Những lời miêu tả của Tiểu Nguyệt lại khiến tôi nhớ tới Lâm Khải Chính vừa nãy, chính xác như vậy, tôi bất giác gật Nguyệt vẫn nói "Anh ấy giống như người đàn ông trong mộng của em, có tâm hồn vừa cao quý vừa cô độc, có sự đau khổ và nỗi buồn không để ai biết. Đợi khi em phát hiện em yêu anh ấy, em đã không còn cách nào bắt bản thân mình ngừng lại.""Không đến mức ấy chứ?" Những lời này nho nhã quá, tôi có chút không chịu nổi, không kiềm chế được nói ra câu một Nguyệt quay mạnh đầu lại, kiên định nói "Không, tuy em không hiểu anh ấy, nhưng em tin vào trực giác của em. Có điều ..." Thần sắc con bé trở nên tối tăm "Em biết em đang mơ một giấc mơ hoàn toàn không thực tế, vì vậy, em sẽ không để bản thân mình làm việc ngu ngốc nữa, sẽ để giấc mơ này mãi mãi trong giấc mộng của em, trở thành hồi ức của em."Đầu tôi dưới hai tác dụng nặng nề của rượu và thơ trữ tình của Tiểu Nguyệt càng lúc càng đau, tôi đứng lên, vỗ vỗ vai nó "Như thế là được, tốt nhất đến mơ cũng đừng nên có, ngủ một giấc tới sáng. Em nói như vậy thì chị yên tâm rồi. Chị đi ngủ trước đây."Tôi trở về phòng mình, đến quần áo cũng không cởi liền lăn lên giường, ngủ một giấc tới sáng.
Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về, ở lại vài ngày rồi lại đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng ngữ khí thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển, lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt nhiên, tôi có một scandal, gánh trên vai, người đi đường đều sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời "Ừ".Đây cũng nên là scandal của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không?Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi "Có việc gì không, thường quay về làm gì?" – Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều. Trâu Vũ, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn người công nhân oán trách "Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà"."Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không". Một người khác đáp."Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì!"Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn lập tức trốn chạy về văn vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Cao Triển Kỳ không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi "Cô nhìn cô kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào gót giầy rồi, mất hình tượng".Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói "À, đợi chút đi lau"."Đi đâu? Trưa nay gọi điện cô không nhận"."Đi với thẩm phán thực thi một vụ án, buổi trưa mời họ ăn cơm, không nghe thấy, có việc à?""Chả phải vì bữa cơm tối nay, buổi trưa chỉ thị tôi đi đặt phòng, ông ta cũng chẳng thèm nhìn giờ là lúc nào? Đêm Bình an mà! Đâu ra có phòng chứ? Mỗi người chúng ta đội một tờ giấy ngồi ở ngoài ăn cơm hộp cũng tương đương".Cao Triển Kỳ nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười "Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể đưa cho anh hai thùng giấy! Bây giờ giải quyết rồi chứ?""Giải quyết rồi. Tên họ Âu Dương ấy cũng đủ tốt, công ty bọn họ đặt vài phòng tiếp khách tiệc lớn, vừa vặn có vài người không tham gia, thừa một phòng cho chúng ta".Sắc mặt tôi đột nhiên thay Triển Kỳ vẫn đang nói "Mẹ nó chứ, Thiên Nhất thật sự là biết giết khách, tối nay giá phòng bao thấp nhất là 5888, không bằng chúng ta đề nghị chủ nhiệm phát tiền cho mọi người là được, ăn cũng không biết ăn những gì!""Tôi... tối nay... nhà tôi có chút chuyện, tôi không đi được!" Tôi ấp a ấp úng muốn mượn Triển Kỳ lúc này mới dừng lại việc hoang tưởng chia tiền, quay đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa "Yên tâm, chính vì mấy người nào đó không đến mới có thể thừa ra một phòng".Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm việc, bắt đầu làm Triển Kỳ vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi "Trâu Vũ, hơn hai năm rồi, cô cũng nên bước ra đi, tôi đề nghị cô tìm một bác sỹ tâm lý xem sao".Tôi không đáp."Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao! Kinh doanh càng lúc càng lớn, tới đâu cũng có yên trước ngựa sau, náo nhiệt tám hướng, cô cũng không thể quá kém!"Tôi vẫn không đáp lời."Được, cô cứ như vậy đi! Chết cũng không hối cải! Đàn ông tốt đều tuột mất, xem tương lai cô sống thế nào!" Cao Triển Kỳ nói xong tức giận, đập bàn một cái rồi bước này tôi mới ngẩng đầu lên, thở phào một hơi không buồn, chẳng có gì buồn cả, tôi chỉ nghĩ Yên trước ngựa sau... náo nhiệt tám hướng... Cao Triển Kỳ nhất định đã gặp anh ấy, anh ấy nhất định rất để tôi gặp anh ấy, tôi sẽ làm thế nào?Buổi tối tôi vẫn đi, bạn học cũ của chủ nhiệm- phó bí thư ủy ban chính trị và pháp luật Vinh Thăng Tỉnh, gặp mặt, kết giao, sau này làm việc giải quyết vụ án cũng có tác dụng. Nói ra mọi người đều là những kẻ nịnh bàn rượu, ai cũng đều uống rất vui vẻ, khi Cao Triển Kỳ kính rượu quá kích động, nửa ly vang đỏ đổ lên người tôi, cổ áo và trước ngực toàn bộ đều bị nhuộm nói to "Lão Cao, anh phải đền!""Đền thì đền! Đến người tôi cũng đền cô!" Anh ta cũng cao giọng đáp, đáp xong liền tiếp tục tìm chủ nhiệm chuốc loạng choạng chạy ra đến cửa, hét lớn "Phục vụ, lấy khăn ướt!"Nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang đổ chúng tôi vừa rót chạy đến, tôi giơ tay đón lấy, thúc giục "Nhanh đi! Lấy khăn ướt cho tôi! Trên người tôi đều bị bẩn hết rồi!"Nhân viên phục vụ đồng ý rồi quay người chạy đi, chạy nhanh quá, mũ giáng sinh trên đầu rơi xuống đất."Mũ này! Mũ! Lại rơi rồi!" Tôi vừa hét vừa cười lớn dáng vẻ hài hước của cô ấy."Sao uống nhiều vậy?" Đằng sau đột nhiên có người nói quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, tôi vui mừng, gọi tên anh "Khải Chính, anh không biết, cô ấy vô cùng buồn cười, chiếc mũ nhỏ quá, đội không được, tối nay rơi biết bao lần rồi!"Cười, nói xong, mới định thần phải trong mơ, anh rõ ràng đang đứng sau tôi, hơi nghiêng đầu nhìn cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế tôi vẫn luôn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không nên như thế này, trong tay cầm rượu vang đỏ, trên người nhuộm đầy rượu, mặt đỏ tưng bừng, lời lẽ hơi điên ngơ ngẩn, quay người nhìn anh, vô thức hỏi "Sao anh ở đây?""Có việc phải giải quyết, nên anh quay về". Anh đáp."Hôm nay là đêm Bình an, anh nên...".Lời của tôi chưa nói xong đã bị anh cắt đứt "Ban đầu định đi, nhưng đên lúc đó phải giải quyết nên ở lại".Anh vẫn anh tuấn như vậy, má hơi gầy đi, chắc là việc công ty rất chỉ hận không thể khắc anh vào trong tim, câu nói đó vẫn nói ra "Có việc hay không, anh cứ thường về làm gì?"Ngữ khí của tôi không đúng nhỉ? Nghe ra không giống như yêu chiều, ngược lại có vài phần oán hận,Anh nhìn vào mắt tôi, khẽ đáp " Ừ, nhưng luôn không gặp em!"Lúc này nhân viên phục vụ đứng sau tôi, đưa khăn ướt qua, tôi không chú ý, anh giơ tay ra lấy, lại giật rượu khỏi tay tôi, đưa cho phục đó, anh dùng khăn ướt lau cổ áo tôi, lắc đầu nói "Đã là rượu đỏ, sao lau sạch? Anh đưa em đi mua áo mới"."Được! Phải mua cái đắt nhất!" Tôi mỉm cười nói "Phải mua cái vĩnh viễn mặc không bị hỏng"."Được" Anh đáp."Còn phải mua quần, quần của em hôm nay cũng bị bẩn rồi, lau thế nào cũng không sạch"."Được!""Còn nữa, em muốn mua kem dưỡng mắt đắt nhất, họ đều nó khóe mắt em có nếp nhăn rồi!""Được!""Mua trang sức cho em! Mua nhà cho em! Mua xe cho em!..." Tôi nói một vẫn chỉ đáp "Được!""Mua tất cả những thứ có thể dùng tiền mua được mua về cho em, Khải Chính, những thứ dùng tiền không mua được, em không cần"."Trâu Vũ...". Anh giơ tay nắm lấy tay biết bao!Cuối cùng lại ở trước mắt, cuối cùng lại ở bên! Trong mơ cũng từng như vậy, nhưng trong mơ bàn tay nắm lấy không giống như bây giờ, ấm áp mà có lực. Cửa phòng bên đột nhiên có tiếng vội vàng vùng ra khỏi anh,Anh cũng vội quay đoàn người, ùa ra từ sau cửa, dẫn đầu là cha anh liếc thấy tôi, không nói gì, đi ra phía cầu người nối đuôi nhau đi ra, để lại ánh nhìn sâu xa trên người tôi và Lâm Khải Khải Chính đứng quay lưng với tôi, hai tay đút túi áo, bóng lưng anh, tư thế của anh, trong lòng tôi nhớ lại biết bao nhiêu tới khi tất cả mọi người đều rời đi, anh mới quay người, mặt hướng về phía tôi."Đi, anh đưa em đi mua đồ". Anh nói"Thực sự muốn mua?" Em chỉ nói đùa thôi". Tôi cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm trả lời."Những điều em nói, anh đều coi là thật". Trong mắt anh, tôi có thể nhìn thấy bản thân đang định nói gì nữa, trên cầu thang vọng ra tiếng gọi "Lâm tổng, chủ tịch Lâm đang chờ ngài, mong ngài nhanh một chút!"Sắc mặt Lâm Khải Chính có phần không vui, tôi vội nói "Anh đi nhanh đi, đừng để cha anh chờ".Anh do dự một lát, gật đầu nói "Được, muộn hơn chút anh gọi điện cho em".Tôi nhìn anh bước xuống lầu, bóng dáng khuất như trong cảm thấy toát mồ hôi, da mặt trắng bệch, đầu tựa lên bức tường lạnh lẽo, tỉnh cơm xong, tôi theo Cao Triển Kỳ đi không muốn nhàn rỗi, thế là tôi chiếm microphone, căng họng, lớn giọng hát, cổ họng có lẽ sắp vỡ tung, không sao, tiếp tục Cao Triển Kỳ gần say, cầm hai rượu, ở cạnh tôi, hát nhảy cùng di động rung trên bàn thủy tinh, lóe Triển Kỳ nhiều chuyện, giơ tay cầm, bị tôi trừng cầm di động ra ngoài, cúi đầu nhìn màn hình, số đó, quả nhiên vẫn là số đó."Alo.." Tôi nhận máy, nói cạnh mọi người qua lại, tiếng kêu khóc om sòm trong phòng hát, vọng ra ngoài, vô cùng ầm cầm di động dán chặt bên tai, bịt tai bên kia, miễn cưỡng mới có thể nghe thấy giọng anh, anh đang hỏi tôi "Em ở đâu?""Em ở ngoài" Tôi nói lớn, đi nhanh trong quán karaoke, muốn tìm một nơi yên tĩnh."Đang làm gì" Anh hỏi tiếp."Em đang hát".Xung quanh đều là người, cửa thang máy vừa mở, một đám trai gái tràn vào, khoác vai ôm eo, cười hi hi ha nói một câu bên kia đầu điện thoại nhưng tôi nghe không rõ."Anh nói gì?" Tôi đành hỏi, sau đó thấy đường thoát bên cạnh thang máy, tôi len vào lò xo vô cùng lặng, dùng hết lức mới đẩy cửa, tiếng huyên náo bị chặn lại phía sau, trong hành lang, ánh đèn mờ ảo. Khải Chính bên kia đầu điện thoại, cẩn thận e dè hỏi "Anh đến đón em, được không?""Để làm gì?""Chúng ta đi mua đồ"."Đi đâu?""Em nói đi đâu, chúng ta sẽ đi đó"."Em không biết"."Gặp mặt rồi nói nhé"Tôi bâng khuâng, không trả lời, anh cũng im lặng chờ lâu sau, tôi khẽ giọng gọi tên anh "Khải Chính""Ừ". Anh vẫn trả lời như vậy."Vừa này..." Tôi dựa vào tường lẩm bẩm nói "Nên để anh ôm em"."Trâu Vũ..." . Anh đoán ra manh mối, ngữ khí trở nên căng thẳng "Anh đến đón em, gặp mặt rồi nói, được không?""Không". Tôi lắc đầu "Vừa nãy em uống nhiều, quên rất nhiều chuyện nhưng bây giờ em nhớ lại rồi"."Hai năm rồi, anh tưởng rằng em có thể gặp anh" Anh chán nản nói. Cho dù cách một ống nghe, tôi cũng có thể nghe thấy sự thất vọng của anh."Đúng! Em cũng tưởng vậy!" Tôi trả lời."Gặp mặt nhé, Trâu Vũ, coi như là bạn". Anh vẫn không từ bỏ. Nước mắt chảy xuống, mũi tắc nghẹn, tôi buồn bã trả lời "Đừng, Khải Chính, gặp anh em rất buồn".Anh im lặng bên kia đầu điện thoại."Anh ổn chứ?" Tôi lau sạch nước mắt, cố gắng đổi chủ lâu anh không trả lời, sau đó khẽ nói "ừ""Nghe nói gần đây công ty anh đã lên sàn bên Mỹ?""Ừ""Đáng tiếc ở Mỹ, nếu ở trong nước em cũng mua một ít, mua cổ động anh"."Ừ""Nhưng anh phải bảo đảm sẽ tăng, nếu làm em lỗ, sẽ phải bồi thường theo giá"."Trâu Vũ, hay là để anh đón em nhé". Anh đột nhiên trở nên cố chấp "Gặp mặt chúng ta chỉ nói chuyện thôi, anh bảo đảm!""Không!" Tôi từ chối một cách yếu ớt."Gặp anh sẽ buồn, không gặp anh sẽ không buồn ư? Đã quên anh rồi à? Có phải đã quên anh rồi không?" Anh dường như có chút kích động, thấp giọng hỏi nhiều lần."Chưa quên, vẫn nhớ, đến từng câu anh nói em cũng đều nhớ""Em ở đâu? Trâu Vũ, em ở đâu?""Em đang hát, vừa hát vừa nhớ anh""Trâu Vũ...""Đừng trở lại nữa, bỏ số điện thoại đi! Còn có tấm biển trên cây cầu nữa, cũng đừng thêm nữa. Khải Chính, em mãi mãi, mãi mãi, sẽ không quên anh! Em thề, em mãi mãi sẽ không quên anh!" Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng một mặt tôi nói, một mặt giơ tay phải về hướng đông thành kính thề."Anh cũng vậy" Anh khẽ đáp"Em biết""Anh sẽ trở lại, trở lại một mình, anh bảo đảm!""Không có tác dụng đâu, em muốn gả cho người khác!""Em gả đi! Anh sẽ trở về!""Trở về cũng không có tác dụng!""Anh sẽ trở về! Vì vậy mãi mãi đừng quên anh!" Anh kiên định lặp an toàn đằng sau đột nhiên được đẩy ra, Cao Triển Kỳ đầy hơi rượu gọi tên tôi "Trâu Vũ! Cô chạy vào đây làm gì? Tôi vẫn tưởng cô bị đem bán rồi?!"Tôi nhìn Cao Triển Kỳ, nói với Khải Chính trong điện thoại "Tạm biệt!""Tạm biệt... đừng quên anh!" Cuối cùng anh vẫn nói như máy, mắt tôi vẫn không rời Cao Triển Kỳ, tôi nhìn anh ta chăm chú, nghiêm túc nói "Lão Cao, tôi gả cho anh nhé, được không?"Cao Triển Kỳ không hiểu, trong phút chốc thấy kinh ngạc, sau đó anh ta cười mỉa "Không được!""Vì sao?" Tôi thấy rất kỳ lạ "Chẳng phải anh luôn nói thích tôi ư?""Nhưng tôi không muốn ly hôn lần nữa". Anh ta xua tay, từ ngữ không rõ ràng, tôi ngẩng đầu cười lớn.
Tình cờ gặp lại nhau Một chiều mưa đầy, nghe bài tình cờ gặp lại nhau của ca sĩ Thái Châu, lại nhớ về người, dù cuộc gặp gỡ năm trước không phải tình cờ... *** - Em mà bỏ anh, anh... Đi qua mùa gió thổi Chị bấu chặt vào cánh cửa, nhìn anh. Đôi mắt ngỡ ngàng pha lẫn hạnh phúc – thứ hạnh phúc chỉ có ở những người đã từng chờ đợi nhau hơn hai mươi năm ròng mới... Mảnh đời không tách Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người.... Ký ức cầu vồng Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời. *** Khi gặp Ngọc, anh đã 31 tuổi,... Bầu trời sau cơn mưa Vì công việc khá bận rộn nên tôi ngủ rất ít. Có khi một ngày tôi chỉ ngủ được hai đến ba tiếng đồng hồ. Bình thường khi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát... Hoa chiều tím Anh Sỹ đón con về trong một giờ tan học. Cái nắng chiều vàng phủ ngập nẻo đường quê. Tiếng loa phát thanh nghe rộn ràng cả xóm nhỏ. Đàn cò trắng bay từ đồng ruộng... Ngoại đạo "- Thưa Cha, đạo Chúa không hề dạy người ta cướp của giết người, hại người hại đời, và đạo Phật cũng như thế. Thế sao lại có nhiều kẻ sát nhân giết người,... Chuyện ba đứa Hắn bỗng bật cười thành tiếng. Người khách ngồi bàn bên cạnh quay sang nhìn, ngại quá, hắn gật đầu chào như có ý xin lỗi. Quán cà phê hắn ngồi đối diện bến xe.... Cơn say một đời Hai mươi mốt tuổi, hắn sắp làm cha. Nhưng hắn vẫn đang đi học, còn chẳng kiếm nổi một đồng nuôi thân. Rồi sự nghiệp, có thể phải đi lính. Gia đình hắn không chấp... Hai xe hủ tiếu Tình yêu của những người vốn dĩ chưa từng nói lời yêu thường lãng mạn, thường là thứ tình yêu bình dị mà sâu sắc nhất. Họ không sôi nổi,... Coi mắt Năm đó Mận mười tám tuổi. Anh hăm hai tuổi. Thím Út là người đứng ra mai mối. Cha Mận mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con, nên muốn Mận lập gia đình và bắt rể, để... Bách Hợp hoang dã Hoàng Quân chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi có một bụi hoa đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy loài hoa nào đẹp như thế. Những cánh... Trái tim có vị dứa Tôi thấy cậu ấy, nằm trên chiếc ghế gỗ dài, một tay gác lên trán, lặng yên dưới ánh nắng buổi sớm. Rồi cậu đột nhiên ngồi dậy, đưa tay vò cái đầu rối xù,... Anh là nắng hạ trong tim em! Trái tim cô có nắng khi anh cười với cô, khen những món cô nấu. Nụ cười của anh theo cô cả vào trong giấc mơ. Ánh mắt biết nói của anh khiến trái tim cô loạn nhịp.... Lời hứa bên cầu Cổ Chiên Cầu Cổ Chiên hôm nay, đứng trên cầu, gió lớn và mưa lâm râm. Thời gian quay về 7 năm trước. *** Năm 2013, dự án Cầu Cổ Chiên nối liền hai tỉnh Trà Vinh và Bến Tre...
Yêu nhưng không thể đến, vậy thì đừng yêu. Yêu nhưng cam chịu khổ sở, chỉ là giao nhau tại một điểm, nhưng lại cứ vậy mà vấn vương đến hết đời. Không thể buông tay, cũng không thể tiếp tục nắm lấy. Dằn vặt trong đau đớn, mù quáng trong cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng đến cuối cùng, chỉ một người lạc bước vì một chọn yêu, mặc dù biết đau. Lựa chọn thương, mặc dù biết đó chỉ có thể đến rồi đi, tựa như một giấc mộng dài trong ảo tưởng của tình yêu. Không thể trách một người tại sao lại yêu sâu đậm một người, chỉ là bởi vì người kia quá hoàn mỹ, không một chút khuyết điểm nào hết. Tình yêu tựa hồ như làn nước trong vắt, cầm trên tay không được, lại có thể để lại những vấn vương. Những giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tựa hồ như đang rơi lệ vì một tình yêu không trọn sở nhìn người mình yêu cùng người phụ nữ khác tay trong tay, trong lòng cô chỉ có thể kìm nén mà không bật ra những tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Đối với cả thế giới, cô giống như một kẻ tội đồ, phá hoại hạnh phúc của người khác, còn phá hoại cả gia đình của cô, cuộc đời của cô. Cuộc sống của cô chẳng qua chỉ là một nốt nhạc buồn, là người dự bị.
Reads 153,827Votes 635Parts 1Complete, First published Nov 28, 2011Anh yêu cô ngay cả khi cô còn chưa biết anh là ai. Anh muốn cho cô tất cả, nhưng điều anh cần là thời gian. Cô cũng như vậy, thậm chí cô không cách nào chống đỡ được ánh mắt trong vắt của anh. Không nên bắt đầu nhưng rồi đều đã bắt đầu, ngay khi bắt đầu thì chỉ có thể trầm luân trong ngọt ngào và đau khổ. Anh nói Đừng nghĩ tới tương lai, tương lai hãy để anh nghĩ. Cô nói Em không cần tương lai, em chỉ cần hiện tại. Thực sự có thể làm được không? Nếu bạn là một người từng yêu, nếu bạn là người từng hoang mang bối rối, nếu bạn hy vọng tìm thấy trong tiểu thuyết tâm trạng mình từng có, việc mình từng trải qua, có thể đọc cuốn tiểu thuyết này.37meo
đọc truyện tình yêu thứ 3