đọc truyện tổng tài thực đáng sợ
Tổng tài thực đáng sợ. Hành lang rất dài, còn có một khoảng cách, Lâm Hi Hi càng chạy càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tái nhợt, nàng đang chạy trốn! Lần trước tên ác ma Nhạc Phong đã làm nàng bị thương một vết quá sâu, nàng càng ngày càng sợ hãi, trái tim đập loạn nhịp gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng chạy chậm lại, ngay góc quẹo bỗng va
Chương 202: Hắn đã sớm cùng đường mạt lộ. Chương trước Chương tiếp. Brown không hiểu vì sao vợ của mình đối với tin tức này lại hứng thú như vậy. Con ngươi màu nâu của hắn hiện lên một chút nhường nhịn, nhún nhún vai: "Em muốn tìm những gì vừa nói, anh cùng em
Chương 21: Nàng quá ngây thơ. Chương trước Chương tiếp. Nguyễn Húc vừa bước vào, vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn hơi khiếp sợ, lại thấy xấu hổ, liền mím môi không nói gì, đi ra ngoài. Đóng cửa lại, trong nháy mắt hắn nhíu mày lại, trong lòng rất đỗi
Tổng Tài Thực Đáng Sợ - Tác giả: Cận Niên - Edit + Beta: Nhóm Vficland (Muathuvang + Coemho phụ trách) - Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, ngược sủng đan xen. - Phong cách: Đen tối u ám. - Độ dài: 252 chương + NC - Rating: H Nguồn: Vficland.com Giới thiệu
Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em; Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em. Chương 296: Chương 296. cho nên cô cảm thấy là anh đang tự mình điều tra. Nếu là như vậy, thì cô có cần nói cho anh ta không? Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô, điềm
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Trong một phòng tối, cô lạc đường và bị giam cầm bởi một người đàn ông. Cô muốn rời đi, nhưng đã quá muộn. Bàn tay to của hắn che miệng cô và cô không thể kêu lên hay thở được. Với cảm giác mạnh mẽ của một người đàn ông,... hắn xoa bóp cơ thể cô và đánh giá từng đường cong của cô. Trong lúc đấu tranh, cảm giác ẩm ướt của hắn thấm vào khuôn mặt cô và âm thanh thở dài của hắn vang lên "Nhỏ như vậy." Cô đã trải qua một đêm đau khổ và nhục nhã. Hai năm sau, khi gặp lại, cô kính trọng gọi hắn "Tiên sinh".
45 lượt thích / 78,611 lượt đọc Có thể bạn thích? Thạch Giang Nhất Tiếu NinhNguyenDuc 22 3 4 Bên dòng sông Thạch có chàng trai họ Nguyễn khinh ngạo giang hồ, nhìn thế nhân bằng nửa con mắt. Bọn trai tráng ở nơi đây đều tôn chàng làm huynh trưởng. Chàng lưng đeo kiếm cưỡi thuyền rong chơi trên dòng sông Thạch. Cho đến một khi....? Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người đọc truyện sẽ rõ.… [ Soonhoon Welive ] howoo1507 62 9 3 Những câu chuyện đáng yêu của Soonhoon khi làm Welive với nhau❤‼️ FIC LẤY BỐI CẢNH CUỘC SỐNG VÀ MOMENT CỦA HAI BẠN‼️‼️ SẢN PHẨM NÀY CỦA MÌNH, MUỐN LẤY XIN PHÉP TÁC GIẢ RỒI LÀM GÌ THÌ LÀM ‼️Có một số tập là mình bịa ra, mọi người đọc xong, thấy có chỗ nào không vừa ý thì góp ý để mình sửa lại nhé. Chúc mọi người xem vui vẻ❤THẤY HAY NHỚ VOTE CHO TUI NHA… Thiếu niên ca hành chi tùy tâm mà động 【 Sắt Tâm 】 Meoden2210 15 0 17 Nguồn giả Mặc duyệt thiểnTóm tắt Hủy đi cp hiu quạnh Tư Không ngàn lạc, những người khác bình thường quản xứng cpToàn viên hữu nghị, tùy tâm đổi mới, chủ yếu là đổi mới vô tâm hiu quạnhHành văn kém, không mừng chớ phun, cảm ơn!Gia tăng xem ảnh bộ phận, chớ phun, cảm ơn… [Jjk-Pjm][ABO] Diamond ring for ME & YOU Meo09031993 4,812 787 14 [ Chiếc fic ra đời trong hoàn cảnh tui đang phải vùi đầu ôn thi đại học một cách căng thẳng cực kì - Cho nên những câu chuyện ở đây không hề có đau thương bởi đây chính là một nơi giải tỏa mỗi lúc mệt mỏi của tui thoi ][ Cứ comment nhiều vào nhé,gì cũng được. Tại bởi tui bị mê đọc comment của mấy bồ á. Mỗi lần đọc cảm giác nó vui gì đâu không á trời ]… JosCarl ne m'oublie pas. xianrangyu 1 0 1 Vì được gặp em, cái nắng chiều hè cũng trở nên dịu dàng.… Yêu thần tượng PhngUyn0519 88 8 13 đây là câu truyện hư cấu không có thật… MinSung/SungMin don't leave me tongue-tied [v-trans] Mehhnehhh 368 47 7 ✧ author ✧ dawnshine✧ pairing ✧ MinSung/SungMin✧ source ✧ ao3✧ translator ✧ toi !!! hỗ công Chuyện là Han Jisung nhận được khả năng nhìn thấy độ hứng tình của người khác. truyện dịch đã xin permission.… [Jang Han Seok x Jang Han Seo] How Difficult to Survive TRANSFIC BenBen2468 491 56 13 -Jang Han Seo có thể không phải là chủ tịch giỏi nhất, cũng không phải người nhận được sự giáo dục tốt nhất, hay thành thật mà nói, cậu hơi ngốc nghếch. Nhưng tất cả những gì cậu đang cố gắng hết sức làm, chỉ là để sống sót được mà tiết lộ tình tiết trong phim, để cho toàn bộ câu chuyện bám sát với thực giả Vaeryn3947Link AO3 wattpad Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.… [ Cao H - Editing ] Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục Rizisrice 6,935 422 32 [ Nỗi khổ của Vương Khả bắt nguồn từ đủ loại bất công mà anh đã phải trải qua suốt nửa đời nỗi khổ của Mạnh Phàm lại bắt nguồn từ việc hắn chính là "kẻ đầu sỏ" gây ra những bất công đó. ] Câu chuyện về hai kẻ bất hạnh cuối cùng lại đến với mìn Hiện đại, bao dưỡng, làm trước yêu sau, kim chủ công - MB thụ, 1v1, tráng thụ, không song khiết, cẩu huyết không ngược thân, cao H có tag, cẩn thận có lôi, HE.…
Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòng Ngay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộn Cô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thể thở Cô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường tráng Người đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể cô Trong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặt Cô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài “Nhỏ như vậy….” Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã… Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt. Khi màn đêm lặng im buông xuống, những cơn gió mùa hè mang theo chút mát mẻ, nhè nhẹ thổi qua. Cánh cửa kính tinh xảo, nắm đấm cửa màu vàng kim. Lâm Hi Hi hoàn thành buổi phỏng vấn đi ra, bàn tay mềm mại khoát lên trên cửa, thở nhẹ một hơi, ôm trong lòng bản sơ yếu lý lịch đi ra cửa. Chỉ một đoạn đường ngắn, nàng đi có chút nhẹ nhàng, đôi mắt mở to sáng rõ giống như hồ nước đảo một vòng quanh đại sảnh, thật là một nơi đẹp đẽ, liếc mắt một cái cũng không xem hết được, nàng đơn thuần cúi thấp đầu, khiến làn tóc mềm che khuất một chút nét cười nơi khóe miệng. Cách đó không xa là khách sạn mà nàng muốn đến. Dưới màn đêm đen, thật hùng vĩ xa hoa. Nàng nhìn một chút rồi lấy điện thoại từ túi xách ra. “Hi Hi…” Từ điện thoại truyền ra giọng nói rất vui sướng, chiều chuộng. “Nhạc Phong, em phỏng vấn xong rồi.” Lâm Hi Hi vừa đi vừa nói, mái tóc dài mềm mượt bay bay trong gió. “Ha ha, vậy sao? Kết quả thế nào?” “Họ quyết định nhận em! Đãi ngộ rất tốt, em rất vừa ý, hơn nữa điều kiện làm việc em cũng thích…” Làn áo bị gió thổi qua, mềm nhẹ ôm lấy thân thể xinh xắn của nàng, tay áo ren vờn quanh cổ tay tuyết trắng, thân dưới là chiếc váy ngắn tinh xảo, hai chân thon dài khép lại, lộ ra vẻ mê người bóng bẩy, Lâm Hi Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên khách sạn, “Khách sạnVienna, bên cạnh tòa nhà thương mại, đúng không?” “Đúng rồi, đêm nay ba mẹ anh ở đó, em giúp anh đến tiếp hai người — yên tâm, họ sẽ thích em mà. Hi Hi, trước giờ ba mẹ đối với người anh yêu rất khoan dung, đừng lo lắng…” “Em không lo lắng!” Lâm Hi Hi đỏ mặt ngắt lời, đi vào khách sạn qua chiếc cửa xoay. “Ha ha… vậy là tốt rồi, chúc mừng công chúa nhỏ của anh tìm được công việc yêu thích!” Nhạc Phong cười sang sảng, cầm điện thoại di động cúi đầu nói, “Đêm nay em đến trước, ngày mai anh mới đến được… ngoan, anh yêu em.” Trong khách sạn thoang thoảng khí lạnh, nhưng Lâm Hi Hi lại thấy trong lòng dâng lên một chút khô nóng. “Em cũng yêu anh.” Nàng nhẹ nhàng nói một câu, liền ngắt điện thoại. Mặt hơi ửng hồng, dưới ánh đèn sáng rõ có vẻ mê người không gì sánh được. Đến quầy tiếp tân hỏi rõ, Lâm Hi Hi nhẹ giọng cảm ơn, có phần hơi lo lắng đi vào thang máy. Đúng vậy, cùng Nhạc Phong yêu nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Hi thực sự nhìn thấy ba mẹ hắn, trước đây không phải chưa từng gặp qua, nhưng chỉ gặp qua điện thoại. Lúc đó nàng còn chưa tốt nghiệp, thỉnh thoảng đến công ty của Nhạc Phong, hắn như thể hiến vật quý, ôm nàng gọi điện thoại quốc tế cho ba mẹ, Lâm Hi Hi đỏ mặt dựa vào lòng hắn chào hỏi với ông bà Nhạc. Nàng cảm thấy ông bà Nhạc cũng không phải là người lãnh đạm, ít nhất qua màn hình điện thoại thấy họ tươi cười, rất hài lòng, mặc dù chỉ dành cho con trai, chứ không liên quan gì đến nàng. Nụ cười của họ cũng không dành cho cô gái xinh đẹp động lòng người trong lòng con trai họ. Nghĩ đến đây Lâm Hi Hi liền cảm thấy căng thẳng. Hiện giờ Nhạc Phong đang đi công tác, không kịp trở về mà ông bà Nhạc lại cố ý đến lúc này, không có báo trước, vì vậy nàng phải đến trước tiếp đón. Bàn tay nhỏ nắm chặt túi xách, Lâm Hi Hi cố gắng thả lỏng chính mình. Không phải sợ…không phải sợ, không phải sợ. Hi Hi cố gắng lên, dù sao cũng là ba mẹ người yêu mình, không nên sợ hãi như thế.’ Nàng lẩm nhẩm tự nhủ, hoàn toàn không chú ý đến tầng mà mình muốn đi tới. “Đinh” một tiếng chuông vang, cửa thang máy mở ra. Lâm Hi Hi đi ra ngoài, bước vào một vùng sáng êm dịu, trên mặt đất là thảm lông dê màu trắng cách âm rất tốt, trên đỉnh đầu là một hàng những cây đèn màu hồng nhạt khiến bầu không khí tràn ngập sự an tĩnh mà thần bí. Nàng theo số phòng, đi đến phía trước tìm. K1107, K1108, K1109… Nàng nhớ lại số phòng, thân thể mảnh khảnh dừng lại vài giây, ngón tay non mềm sắp chạm vào cửa lại vì do dự mà chợt dừng lại. Nhưng mà không thể lùi bước. Hi Hi, không thể lùi bước. Khẽ cắn môi, nàng nâng tầm mắt, lấy dũng khí gõ cửa. Cửa mở, tầm mắt của Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị một khoảng tối đen bao trùm —– Nàng dừng một giây mới nhận ra trong phòng tối om, hoàn toàn không nhìn thấy rõ người mở cửa, nàng nghẹn một hơi trong cổ họng, vừa định lùi lại thì trong phòng đột nhiên có một cánh tay vươn ra kéo nàng vào! Tiếp đó, cả người Lâm Hi Hi đụng vào một vòng ôm thật lớn, lực đạo trên lưng giữ chặt lấy người nàng, nàng há mồm muốn hét nhưng lại bị bịt miệng, ngay sau đó cửa bị đóng lại, phát ra một tiếng “Cạch!” “Ô…” một nỗi sợ hãi mãnh liệt trào dâng, bàn tay nhỏ bé của Lâm Hi Hi phủ lên bàn tay lớn đang bịt miệng mình. Bàn tay kia thật nóng, cứng rắn, thậm chí không để nàng hít thở một chút nào. Cứu mạng… Nàng liều mạng giãy dụa, nước mắt cũng bị kích thích tuôn trào… Cứu mạng a…! Trong phòng tối đen không có một chút ánh sáng, cảm nhận duy nhất của Lâm Hi Hi chính là một sức mạnh to lớn ôm chặt cả người nàng, mạnh mẽ không thể kháng cự, mang theo một chút ẩm ướt cùng nóng bỏng và phảng phất hương bạc hà sau khi tắm, hương vị dần trở nên rõ ràng mang theo sự áp bách xâm lược mạnh mẽ. Lâm Hi Hi không thể động đậy, chỉ cảm thấy hắn gắt gao giữ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, chậm rãi dựa lên tường. Một trận hơi thở nóng ẩm từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến… Hắn đè lên nàng, không muốn làm cho nàng phát ra tiếng, mặc kệ tay nàng yếu đuối giãy dụa, nhìn nàng run run hắn chầm chậm cúi đầu, cảm nhận được đường cong lả lướt của người trong lòng, hôn nhẹ lên vầng trán toát mồ hôi lạnh vì run của nàng, thở dài nói, “Nhỏ vậy…” Giọng nói kia, mát lạnh lại lộ ra một tia trầm thấp, nhàn nhạt từ tính khiến người khác mê muội. Lâm Hi Hi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng làm sao lại đi đến đây, người đàn ông có giọng nói trầm thấp này là ai, nàng hoàn toàn không biết. Bàn tay hắn nắm thật chặt, nàng không thở được, thần kinh căng như muốn đứt ra! Trong bóng tối, nàng nhìn không rõ, khóe miệng hắn mang một tia cười nhàn nhạt. Bàn tay to lớn cuối cùng cũng buông ra, Lâm Hi Hi còn không kịp há mồm để thở, cánh môi đã bị bịt lại, gáy cũng bị một bàn tay giữ chặt, một mùi vị nam tính rõ ràng tràn ngập trong khoang miệng nàng. Thật chặt khít, một khe hở cũng không có. “Ưm…” Lâm Hi Hi bị buộc ngửa đầu tiếp nhận một nụ hôn sâu tràn ngập cướp đoạt, cánh tay trên lưng nâng cả người nàng lên, giữ chặt lấy như muốn bóp nát cơ thể nàng. Thật ngọt. Mùi vị của nàng, thơm mềm ngọt ngào. “Đừng… không…được…ô ô!” Chưa bao giờ bị hôn điên cuồng như vậy, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại đau nhức, đại não ong ong, quá sợ hãi khiến nàng khóc nấc thành tiếng, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng bị hắn chiếm lấy, nuốt vào trong bụng. Cảm giác được nàng vẫn còn sức lực để nói, hắn có phần không vui, ngậm lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, không để âm thanh mê người này phát ra. Âm thanh kia rất êm tai, nhưng hắn thích nàng chú ý đến việc khác hơn mà không phải là cự tuyệt. Một hồi trời đất xoay chuyển bay lên không, Lâm Hi Hi chỉ thấy đau thắt lưng, đầu ngón chân không chạm đất, chỉ có thể nắm lấy người đàn ông trước mắt, thế nhưng nàng cũng không nắm được cái gì! Ngón tay thon dài yếu ớt đụng đến đều là từng mảng từng mảng da thịt đàn ông nóng bỏng, săn chắc, cứng cáp. Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể cắm đầu ngón tay thật sâu vào cơ bắp cứng rắn kia.. “Xin anh, …đừng….a…” Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy áo sơmi bị xé rách, trên lưng một vùng lạnh lẽo, một bàn tay đặt lên da thịt mềm mại của nàng, mang đến một đợt tê dại. Nàng rất nhỏ bé, nhỏ đến nỗi một bàn tay của hắn cũng có thể nắm gọn thân thể nàng! Lâm Hi Hi liều mạng kêu khóc trong lòng, muốn kêu hắn dừng lại, muốn nói với hắn không được! Thế nhưng vô ích, ngón tay thon dài mà nóng rực đã bắt đầu di chuyển toàn thân nàng, nàng nhịn không được run rẩy, nhất là khi ngón tay dò xét vào trong váy, nháy mắt đâm vào thân thể, nàng thật run sợ quá đỗi! Cảm nhận xa lạ khiến nàng thấy vô cùng hoảng sợ, khoái cảm cùng đau đớn đồng thời cuồn cuộn nổi lên trong cơ thể. Ai nói cho nàng biết đây là chuyện gì? Ai nói cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ! Người đàn ông trước mắt nhẹ giọng thở hổn hển, ôm lấy nàng càng chặt hơn, cảm giác chật chội như xử nữ làm hắn mê muội, ngón tay di động khó khăn nhưng hắn không có nhiều kiên nhẫn để cho cô gái trong lòng thích ứng. Môi bị bịt không thể phát ra tiếng, Lâm Hi Hi hoảng sợ kinh khủng, điên cuồng giãy dụa, nước mắt tuôn rơi. Những tiếng “ô ô” nho nhỏ phát ra, thân thể mảnh khảnh yếu ớt của nàng cứng ngắc, rốt cục khi hắn không hề thương tiếc tiến thẳng vào thân thể nàng, một tiếng kêu thê thảm đau đớn của Lâm Hi Hi lập tức đã bị nuốt vào, ngón tay trắng xanh cắm thật sâu vào cánh tay hắn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. ***** Sáng sớm ngày hôm sau, trên một máy bay tư nhân. Trong cabin xa hoa, một người đàn ông cao lớn đang chăm chú đọc tờ nhật báo New York, ngón trỏ nhè nhẹ gõ lên thành ghế bằng da, điện thoại di động bên cạnh bắt đầu rung. Dời mắt khỏi tờ báo, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại di động ấn nút nghe. “Tần tiên sinh, xin lỗi, thực xin lỗi, tối hôm qua người muốn đưa tới cho ngài vốn đã đi rồi, nhưng nửa đường gặp sự cố, chúng tôi không phải cố ý! Chúng tôi cũng là sáng nay mới được biết! Tần tiên sinh ngài đừng nóng giận, bây giờ ngài ở đâu vậy, tôi lập tức đi đến, lập tức đi đến…” Trong điện thoại, giọng nói khẽ run, lo lắng mà áy náy. Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ cabin chiếu lên chiếc cúc bạc trên cổ tay áo người đàn ông. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dưới tia nắng ban mai càng lộ ra vẻ thâm sâu mê người. “Ngày hôm qua cậu đưa người nào đến?” Hắn bưng ly cafe bên cạnh lên, uống một ngụm, thản nhiên hỏi. “Là Nghiêm thị thiên kim, tôi nói với cô ấy hôm qua ngài ở lại thành phố C một ngày, bảo cô ta tự mình đi đến, nhưng buổi sáng hôm nay cô ta mới nói với tôi là có sự cố ngoài ý muốn cho nên không đi thánh phố C được, Tần tiên sinh thật xin lỗi ngài……” Đối phương rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là không dám thả lỏng, thực khẩn trương lặp lại lời giải thích đã nói. Trong cabin, một người đẩy cửa đi vào, đến bên người hắn cúi đầu nói “Tần tiên sinh đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.” Hắn ngồi trên ghế da, đôi mắt xa xăm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cúp điện thoại di động, giọng nói đang lải nhải giải thích liền ngưng hẳn. “Bây giờ đi.” Ngón tay thon dài vuốt ve khóe miệng thản nhiên nói “Đi tra giúp tôi một việc — tối hôm qua ở khách sạnVienna, người phụ nữ trên giường của tôi là ai. Tìm được cho tôi đáp án.” Hiện tại, hắn không có thời gian tự mình xử lý việc này. Người bên cạnh cúi người đáp “Vâng, Tần tiên sinh.” Máy bay chậm rãi cất cánh. Trong tiếng ồn của động cơ, ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai càng ngày càng ấm. Hàng mi dày đậm buông xuống, nghĩ lại một ít chi tiết ngày hôm qua, cũng không hiểu được. Ở trên giường, hắn vĩnh viễn đều chỉ hứng thú tới người dưới thân hương vị như thế nào. Mà ngày hôm qua việc đó, chỉ có thể nói…… thực cực hạn. Xem nàng ở lần đầu tiên chìm trong hoan ái đau đến hôn mê, mồ hôi đầm đìa cắn môi ưm thành tiếng, lại trốn không thoát, chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận dục cảm hắn mang đến, là đàn ông ai cũng đều cảm thấy thực cực hạn. Hắn nhắm mắt, không muốn nghĩ nữa, trong đầu chỉ còn việc sau khi đến Los Angeles sắp phải xử lý một loạt các vấn đề phức tạp kia. *** Hai năm sau. Khu phỏng vấn của công ty Khải Vinh rất im lặng, ngoài tiếng nói của giám khảo, đều không có gì hết. Trên chiếc ghế mềm, Lâm Hi Hi vẫn lẳng lặng ngồi, đôi mắt đẹp hơi nhắm lại, cả người cuộn mình ở bên trong, giống như một pho tượng xinh đẹp. Cô gái cạnh nàng thực căng thẳng nắm trong tay bản sơ yếu lý lịch, ánh mắt mở to tròn tròn, trơ mắt nhìn người phỏng vấn trước bị hạnh họe đến sượng mặt mà khóc chạy ra như thế nào. “Thật là đáng sợ……” Tống Viện Y dựa người về phía Lâm Hi Hi,“Hi Hi, thật là đáng sợ, rất đáng sợ……” Cô gái ngồi bên cạnh, cánh tay lạnh lẽo, Tống Viện Y chạm nhẹ vào nàng, nàng đột nhiên run lên. Lâm Hi Hi mở mắt ra, nhìn nhìn phía trước, đã đến người phỏng vấn tiếp theo. “Làm sao vậy?” Nàng xoay mặt qua, nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh. Tống Viện Y rất kỳ quái nhìn nàng “Hi Hi cậu không sao chứ? Tay cậu lạnh quá.” Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Thực Đáng Sợ của tác giả Cận Niên.
Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòngNgay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộnCô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thể thởCô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường trángNgười đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể côTrong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặtCô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài “Nhỏ như vậy….”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã…***Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt. Đọc Truyện
Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòng. Cái khoảng khắc đó như in vào trí nhớ của cô, có dùng loại tẩy rửa nào cũng không thể sạch. Ngay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộn, cô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thể thở. Cô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường tráng. Người đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể cô. Trong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặt. Cô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài “Nhỏ như vậy...”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã… Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt. Cứ ngỡ hắn đã quên mất cô rồi, và cô cũng không cần hắn phải nhớ, nhưng hắn lại nhớ, nhớ rất rõ cô là ai. Vì hắn mà cô nhìn thấy được bộ mặt thật của người yêu, một kẻ phản bội, đê hèn đang thỏa mãn trên thân thể thư ký anh ta. Không những phản bội, anh ta còn dùng mọi cách khác để kéo cô trở về bên cạnh, ngược đãi, lăng mạ. Hết lần này đến lần khác, cô không muốn, nhưng vẫn phải phục tùng dưới chân hắn, cầu xin sự trợ giúp.
đọc truyện tổng tài thực đáng sợ