đọc truyện về đi anh nơi đây em vẫn đợi

Đọc truyện Giậu Mồng Tơi Năm Ấy của tác giả Lan Rùa thêm chương mới về Đăng con nhà mẹ Mây ba Hải, anh thằng Hậu em chị Thơm, đạt danh hiệu học sinh dốt nhất Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi. 9. Anh Bán Cám Lợn. 10. Vì Vợ Là Vợ Anh! 11. Tây Thu Tiểu Công Chúa. 12. Sẽ để em yêu anh lần nữa - Tập 3 - description. MOBI3X; Shock-Hot; Ảnh Sex; Clip Sex; Girl Xinh; Girl Asian; Buôn Chuyện; Video; Đọc Truyện; Phim Sex; mobi3x - wap sex - wap anh gai xinh - wap anh sex - clip sex đến chết và xác của họ trong trình trạng lõa thể rất kinh dị.Hình ảnh không dành Anh bảo, mọi kỷ niệm của anh đều gắn với mưa, ngày mẹ anh gặp tai nạn trên đường đi đón em gái về, hôm đó trời mưa, ngày bố anh đón một người đàn bà khác về nhà, hôm đó trời cũng mưa, ngày đầu tiên anh nhìn thấy Khuê ngơ ngác ở sân ga, hôm đó cũng là một KHOẢNG TỐI NHÌN LÊN - CHƯƠNG II - P2. CHƯƠNG II: RA ÐƠN VỊ. Quá trưa, tôi dẫn Liên đội trở về, đi dọc quốc lộ xuyên ngang chợ vẫn nhộn nhịp đông người. Mấy tràng đạn cùng quả lựu đạn nổ không làm ai chú ý, người dân hình như đã quá quen với tiếng súng đạn "Thiên Đường Vẫn ở Nơi Đây" may mắn được tuyển dụng sau ba tháng tung đơn tìm việc đi khắp nơi. Đây là công việc đầu tiên của Mai trên nước Mỹ. Khi còn ở Việt Nam, Mai cũng đã đi từng làm rồi, nhưng vì lương bổng trong thời xã hội chủ nghĩa không đủ ăn model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Tác giảLan Rùa Thể loạiTruyện Teen NguồnSưu tầm Tình trạngHoàn Thành Lượt đọc728 Cập nhật17/11/2016 Truyện Về Đi Anh… Nơi Đây Em Vẫn Đợi của tác giả trẻ nhưng đầy tài năng Lan Rùa là một Câu chuyện tình buồn giữa đại ca của Đại Bàng Đen và cô bé mồ côi…- Anh à? Anh nói xem? Thế gian có bao nhiêu người…Tại sao mình lại tìm thấy nhau?- Bởi vì em thuộc về anh…em là của anh…- Không phải…là vì anh là của em…anh thuộc về em- Ừ, bởi vì ta thuộc về nhau!!! Chương mới cập nhật Về Đi Anh… Nơi Đây Em Vẫn Đợi Danh sách chương Về Đi Anh… Nơi Đây Em Vẫn Đợi Tác giả truyệnLan Rùa Phát thanh viênPin TỪ KHÓALan đi anh nơi đây em vẫn đợi - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 01 - 05 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 06 - 10 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 11 - 13 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 14 - 17 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 18 - 20 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 21 - 23 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 24 - 28 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 29 - 32 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 33 - 39 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 40 - 41 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 42 - 43 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 44 - 45 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 46 - 47 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 48 - 49 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 50 - 51 - Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi - Chương 52 - 53 “Về đi anh, nơi đây em vẫn đợi” kể về mối tình buồn của cô bé mồ côi và anh chàng thủ lĩnh bang Đại Bàng Đen. – Sao cô bé đột nhiên im lặng vậy? – Anh ơi, nếu có một ngày mình không còn bên cạnh nhau nữa thì phải làm sao? – Trời đất, xem phim nhiều quá rồi… – Anh trả lời đi??? – Dĩ nhiên anh sẽ lật tung địa cầu này lên để tìm em… – Em thì sẽ không như vậy đâu… – Thật sao? Anh không quan trọng? – Đồ ngốc, anh đã đi tìm em, em cũng đi, nhỡ chúng ta không gặp được nhau thì sao? Em sẽ luôn ở nơi đây thôi nhé…sẽ luôn đợi anh… Thế gian này có bao nhiêu người, tại sao mình lại tìm thấy nhau? Bởi vì ta thuộc về nhau. Bộ truyện này là phần hai của truyện “Anh trọn ai? Siêu mẫu hay osin?” bạn có thể đọc phần một trước để hiểu tường tận và chi tiết rồi đọc phần hai sau, sẽ dễ cảm nhận được ý của tác giả sâu sắc hơn. Tuy nhiên nếu đọc bộ “Về đi anh, nơi đây em vẫn đợi” này trước thì cũng không ảnh hưởng gì mấy đâu nhé. Nội dung truyên hay xuất sắc, cảm động, lối viết văn tinh tế, sáng tạo và không bị nhàm chán. Càng đọc về sau thì bạn càng bị hút vào mạch truyện lúc nào mà không hay biết. Truyện của tác giả Lan Rùa luôn mang đến cho người đọc sự cuốn hút và nét độc đáo riêng. Phải công nhận một điều là bộ truyện nào của tác giả Việt Nam tài năng này cũng hay hết không riêng gì bộ “Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi” này. Hầu hết khi đọc truyện Lan Rùa bạn sẽ được thay đổi theo bản nhạc cảm xúc liên tục và cao trào, từ cực kỳ vui nhộn rồi chuyển sang cực kỳ bi thương, khiến con người ta cười như điên dại rồi lại đau lòng đến chảy nước mắt. Cảnh báo cao độ là khi đọc truyện của Lan Rùa rất dễ bị nghiện nên các bạn phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trước nhé. Mình thực sự hâm mộ tác giả này vì sự sáng tạo và viết truyện tuyệt vời. Không những thế tác giả còn góp phần xóa mờ định kiến về truyện Việt Nam nữa trong mắt các bạn fan truyện Trung Quốc nè. Còn chần chừ gì mà bạn không nhảy hố ngay hôm nay nhỉ, bảo đảm sau khi cày xong bộ này bạn sẽ tìm đến các bộ truyện khác của cùng tác giả cho mà xem. Chúc các bạn có một buổi đọc truyện vui vẻ và đừng quên ủng hộ truyện Việt Nam các bạn nhé Thực hiện – Pin Thu Gọn Nội Dung Đợi mãi mà không thấy người yêu lên, hắn sốt ruột xuống bếp…Gì vậy chứ, con bé đang ngồi thu lu một góc cạnh chiếc tủ lạnh, mặt thì úp vào đầu gối, ngủ quên dưới đây chắc, Việt khẽ mỉm gần, thấy người rung nhẹ khác thường, hắn bật đèn lớn, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ…-”Trời, ai bắt nạt bé con đây?”Nàng vẫn khóc, tức tưởi nức nở…khiến cho hắn, lòng dạ đau xót…-”Nói đi, đứa nào làm gì Ngan, anh cho nó một trận…”Một lúc sau, nàng mới cất lời, giọng lạc đi-”Vịt…em xin lỗi…”-”Có chuyện gì cứ bình tĩnh nói anh nghe xem nào…”-”Em thật đáng chết, em thật không tốt…em là người yêu tồi…”Bế tiểu yêu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, bàn tay dịu dàng gỡ những sợi tóc bám dính trên mặt, mũi, anh nựng-”Làm sao mà bé con là người yêu tồi được chứ…”-”Anh không biết đâu…em…em…quên sinh nhật anh…em…em…còn không…có quà tặng anh…”Nàng nức nở, hắn thì thở phào, hắn lại tưởng chuyện gì nghiêm trọng…-”Lỗi của anh chứ, tại anh không nói cho em biết sinh nhật của anh…anh thật đáng chết…”-”Thôi đi…”Nàng vẫn khôn nguôi, liếc thấy đĩa trên bàn, hắn đoán ra phần nào, một tay bế nàng, tay kia với thìa-”Đừng ăn…”Hắn không nghe nàng nói, làm một mạch hết thứ dung dịch trắng trắng đỏ đỏ-”Ngon lắm, anh nhận quà rồi nhé…ôi có người yêu biết làm bánh sướng thật…”Thấy nàng buồn thiu, hắn nịnh nọt-”Hôm nay cũng là Valentine mà, anh cũng đâu có quà gì cho Lan, hòa nhé…”-”Em xin lỗi…”-”Ừ, thôi nào…lên ngủ thôi…”….Từ phòng tắm bước ra, nàng không mặc áo ngủ giống mọi khi, trên người chỉ cuộn chiếc khăn, hắn tất nhiên…không thể rời mắt…Nàng càng tới gần, tim hắn càng như muốn rụng ra ngoài…Cuối cùng, người con gái thẹn thùng dùng tay mở chiếc cặp gài tóc trên đầu, khăn tắm không được giữ theo phản xạ rơi xuống…cơ thể trắng nuột nà hiện lên trước mắt, gương mặt ửng hồng khiến người đối diện đơ đứng…-”Việt….em …em…sẵn sằng…rồi…”Nơi nam tính đã sớm trỗi dậy, kéo lấy người yêu, chậm rãi lau rồi sấy tóc…. hắn là một người tinh ý…bờ vai nàng đang run lên, hắn biết, và hắn cũng biết, nàng hôm nay là muốn chuộc lỗi…hắn…thực không muốn lợi dụng…-”Xong rồi, ngủ thôi…”-”Anh…”Ôm nàng, cơ thể nhỏ bé mát lạnh khiến lòng hắn rực lửa…xem ra, làm quân tử quả thật không dễ…bờ môi hắn tìm tới môi nàng, quyện chặt, tay hắn bất giác chạm tới khu rừng bí mật, theo phản xạ, nàng căng thẳng, mồ hôi toát ra như suối, sợ hãi cầm chặt tay anh, …lấy hết sức trấn tĩnh, hắn thì thầm-”Anh sẽ đợi tới ngày bé con làm vợ anh…ngủ ngoan…”Tình yêu chân thành của hắn – nàng cảm nhận được từ lời nói đó…mãi mãi không quên, cảm thấy bản thân thật may mắn!!!******************Nàng dậy sớm, khều chân lấy chiếc dép bị đá trong gầm giường thì cảm thấy một vật gì đó cứng cứng…tò mò cúi xuống, đó là một chiếc hộp màu hồng rất xinh, nàng rón rén mở…chiếc vòng tay thiết kế tinh xảo y như chiếc cũ của nàng, cũng có chữ Nghi Lan khắc lên, cũng có đôi bướm lượn lờ…tấm thiệp tím ghi những dòng chữ nắn nót “Ngày lễ tình nhân đầu tiên của đôi ta…vịt ngan…vui quá!”….Bữa sáng hôm đó là miến; thịt gà, trứng non, hành hoa được nàng xếp lên rất khéo, mùi nước dùng thơm ngào ngạt khiến ai đó từ cầu thang đã nhức cả mũi…Lao nhanh xuống nhà, kéo tay ôm nàng trong lòng, hắn giật mình…-”Lan…anh…”-”Vòng đẹp nhỉ? Tay em đẹp nên đeo mới đẹp đấy…”Nàng tỉnh bơ khiến hắn lo lo…-”Anh…anh…không cố ý nói dối đâu, xin lỗi… ”-” TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC ANH NỮA…”Nàng gào hết công lực, hắn phát hoảng…ra điều nịnh nọt…-”Lần sau anh không bao giờ giấu em gì nữa, anh xin…”-”Anh biết tội lớn nhất của anh là gì không?”-”Là gì…người yêu cứ chỉ giáo, anh nhất định sửa đổi…”-”Là anh quá đẹp trai, quá chiều tôi, quá hoàn hảo…giờ tôi yêu anh quá mất rồi, biết làm sao, mai sau nhỡ anh chán tôi đi với con khác thì tôi sống sao đây…huhu…trời ơi là trời…”Hắn phì cười, bị con tiểu yêu dắt mũi rồi, không quên trả thù nhẹ…-”Á…sao đánh mông em đau thế…”-”Mỗi chỗ ấy có thịt thôi…”-”Đâu, còn đầy chỗ khác có thịt mà…”-”A thế à, tôi không biết, mang đây xem nào…”-”Anh đểu…”Tết nhất thăm họ hàng là mệt nhất…việc này với Lan và Việt lại thành nhẹ nhàng…Năm đầu tiên Việt có cảm giác ấm cúng tới vậy, thấy ngày Tết cổ truyền ý nghĩa tới thế!Hắn đưa người yêu đi mua đào, quất, hai đứa vừa xem phim, vừa cắt cắt dán dán trang trí…thực ra, con mắt thẩm mĩ của hắn có hạn, hắn cũng không thấy trang trí xong khác trước nào, nhưng rất vui…rất có không khí…Hắn phụ nàng bày mâm ngũ quả, lúc biết nàng muốn gói bánh chưng, bánh lá, thêm cả gói giò, muối hành, nấu đông… lại còn tham vọng làm cho cả anh em trong bang… hắn phát hoảng…tần ấy việc làm tới sang năm chắc? Nhưng chiều người yêu, nên hắn vẫn đưa nàng đi chợ mua đủ nguyên liệu!!!Tuy vậy, trái với dự liệu của hắn, nàng đảm lắm, làm rất nhanh, mọi thứ hoàn thành trong chưa đầy một ngày…-”Xong, chỉ còn tối nay bắc bếp luộc bánh…”Hắn nhìn nàng, ngưỡng mộ hết cả người…cũng sướng nữa, sắp cưới được vợ đảm…mặt cười không ngậm được miệng…-”Anh sao vậy?”-”Người yêu năng khiếu nhỉ…”-”Năng khiếu gì cơ…à…mấy cái này á? Làm quen rồi thôi…”-”Quen? Trước đây Tết em đều làm à?”-”Ặc, tiền đâu mà làm…em từng đi gói bánh gói giò thuê, bây giờ là làm chậm rồi đó, ngày ấy xưởng khách đặt nhiều…luôn chân luôn tay…”Nàng vừa nói vừa thu dọn chỗ lá từng làm bao nhiêu việc?”-”Nhiều lắm, cứ có tiền là làm, giờ không nhớ nổi nữa…”Nàng ngẩng đầu, cười nhoẻn rất đáng yêu…hắn cũng thế, cũng từng có thời cứ có tiền, việc gì cũng làm…nhưng nhìn đôi tay gầy gò kia, tưởng tượng thời gian trước đây của nàng…hắn xót…Đêm đó, trên sân thượng có hai kẻ dở hơi ngồi co ro quấn chăn trông bánh…-”Vịt…thấy hối hận không?”-”Hối hận gì cơ?”-”Thì mua tý là được, nghe lời em giờ phải vất vả thế này, Vịt mệt cứ xuống trước đi…”-”Hâm…vui mà…từ bé tới giờ là lần đầu tiên anh có được cảm giác này…ngày xưa ở với dì, có lẽ cũng có, tiếc là anh nhỏ quá, không nhớ gì…”Đoạn, hắn với tay lấy thêm củi, ánh lửa bập bùng phản chiếu gương mặt kiều diễm, đặt một nụ hôn trên môi nàng, hắn thì thầm”Cảm ơn nhé…yêu bé lắm…!!!”*********************-”Đồ ở đâu mà lắm thế Hai?”-”Anh cả đích thân mang tới đấy…”Mắt Út Linh rực sáng-”Anh đâu rồi?”Tư cười hì hì-”Thế mà cũng phải hỏi, năm nay tất nhiên sẽ có bốn chúng ta đón giao thừa thôi….anh cả, tất nhiên phải bên chị cả rồi …”Cẩm bóc chiếc bánh lá, nhai ngồm ngoàm-”Mẹ kiếp, ngon vãi đ…lâu lắm bố mày mới được thưởng thức cái vị này…”-”Chị cả gói đấy…còn hành muối nữa, có cả giò xào đấy…”-”Anh cả có phúc éo chịu được…thảo nào cứ quấn lấy chị cả…”-”Thì đại ca cũng đẹp trai phong độ, gái theo đầy mà…”-”Hay quá, lôi bia ra đây…”-”Nào, cạn, Hai chúc các chú năm sau cũng có phúc như đại ca…”-”Linh đâu rồi…”-”Chắc chạy đi chơi rồi…”-”Nào, cạn nào…Zô….”Giọng mấy người đàn ông sôi nổi, không hề để ý rằng… ở trong nhà vệ sinh, cô Út của họ đang khóc thút thít…*********************Ngoài đường đông nghịt, nhưng nghe nói có pháo hoa nên nàng nhất định đòi đi xem…hai người chen tới bả cả hơi tai…-”Hay về đi, em thích hôm nào anh bắn riêng cho em xem…”-”Thế còn gì là vui, lại tốn kém nữa….xem ở đây mới khí thế…anh xem bao người kìa, thích biết bao….”-”Ừ…đi…”Thấy nàng thích, hắn chiều chuộng…khổ nỗi đông quá, nàng thì gầy, hắn cản giác người ta chen phát thôi là bẹp mất…lo sợ gọi…-”Lan…”-”Gì anh …”-”Ngồi lên đây, nhanh lên…”Nàng ngại, hơi chần chừ, nhưng giờ bắn pháo hoa cũng sắp tới, nhanh nhẹn ngồi lên bả vai người yêu, hắn chạy rất nhanh…đó là lần đầu tiên nàng được kiệu…cảm giác hồi hộp hạnh phúc khiến nàng quên béng mất mình tới đây để xem pháo hoa…tới lúc nổ đùng đùng trên đầu, hắn gọi mới lẩm bẩm “Thích lắm…hihi…”Hết pháo hoa, nàng từ từ tụt xuống…-”Không thích nữa à?”-”Thôi, sợ anh mỏi cổ, người yêu cõng em là được rồi…”Hắn cười trìu mến, nàng thì được bao nhiêu cân mà sợ này sợ nọ???-”Nặng không anh?”-”Nặng lắm…”Nàng đang định nhoài thì bị hắn giữ chặt, hình ảnh phía trước trở nên mờ mịt, cảm giác đầu óc hơi choáng, nàng không bướng nữa, khẽ dụi đầu vào lưng hắn-”Em ngủ chút nhé, khi nào về tới nhà nhớ gọi em dậy đón giao thừa đấy….chúng ta cùng đếm ngược chào năm mới!!!”-”Nhất định thế…”-”Anh hứa đấy nhé…”-”Anh hứa!”11h55Nàng vẫn ngủ trong lòng hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, nếu không vì lời hứa với nàng, có lẽ hắn cũng không nỡ đánh thức…-”Lan…dậy thôi…”-”Bé con, dậy đi nào…”Lay mãi mà nàng bướng bỉnh không dậy…-”Sắp sang năm mới rồi…bỏ mặc em giờ…”-”Chuẩn bị tới giao thừa rồi…không dậy đếm ngược hả…”Lúc đầu tưởng nàng trêu, hắn giở đủ trò, hôn hít cù cấu…xem con bé gan tới đâu…vậy mà nàng vẫn im lặng, không tỉnh…Tiếng gọi của hắn ngày một to, mà nàng thì vẫn cứ lặng yên…hắn dần dần mất kiểm soát, tay chân nàng mềm nhũn, môi trắng bệch, mặt tái xanh… tim hắn như bị đá đè, sợ hãi ôm người yêu phóng như điên dại…Đêm giao thừa, nhà nhà nâng cốc, mọi người chúc tụng nhau…một nơi nào đó ngoài phòng chờ của bệnh viện, người đàn ông ánh mắt đỏ hoe đứng dựa vào tường đầy bất lực… Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn thê. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn– thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn...nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước. -"Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi..." -"Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính...đại ca nhỉ?" -"Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi...chả chết đứ chết đừ ..." Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội. ............................... Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả -"Đứng lại...đứng lại..." -"Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn..." Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới, chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó "Hôm nay là số em may", tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp. Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục...vân vân và vân vân... tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ "Không cần khách sáo..." rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời, thật mệt mỏi. Haizz... Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất...'Càng tốt'- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng. 'Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết...haha'. Vượt qua khu "kiểm tra giấy mời" một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ, còn mười phút, đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng. Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng"Giúp với". Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói "Ừ, em cần gì?". Cô bé nhanh nhẹn "Không phải tôi, anh giúp người này đi..." rồi chạy biến. Tôi tý chết sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng, sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã, được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên, tôi ân cần hỏi thăm -"Đỡ chưa???" -"Là anh đã cứu em sao??? Huhu...không có anh chắc em chết rồi..." -"Không cần khách sáo...Sao em bị ngạt vậy?" -"Em bị con đó dìm xuống bồn cầu...huhu" Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài...chết sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó...chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này...hix hix... -"Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước..." Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã, chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính. ........................... Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, xa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường, không khí...haizz...nói chung là khó tả, cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì chết, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên"Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?" Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó. Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa, em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai chết người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì. Có chút bất mãn, chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát, chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực. Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh - em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp. Tôi mở mắt, quả thật lần này rất tuyệt vời, em vẫn ở bên tôi, em còn đang nhìn tôi nữa…Tuy có hận lão Tú tới phát điên, thằng chó dám đánh lén, nhưng không sao…nhờ có hắn mà tôi được gặp em đấy?-”Tỉnh rồi à, chị đang đinh đưa mày đi bệnh viện…”Chị ư? Vãi? Cái mặt non choẹt kia mà dám xưng chị…-”Không cần…tôi còn khỏe lắm, mà em ăn nói cẩn thận, nhìn là biết em kém tuổi tôi…”Có vẻ em chẳng nhớ gì tôi cả, cứ như lần đầu gặp mặt, em hỏi tôi sao lại bị đuổi, tôi lặng thing, vì thực sự có giải thích cũng mất cả ngày…Em ra ngó cái gì đó, rồi chạy vào-”Bọn này dai thật…tý bọn chúng đi liệu anh tự về được không, hay đưa địa chỉ hoặc số điện thoại tôi liên lạc với gia đình cho …”-”Tôi không có gia đình…tôi…tôi…mồ côi…”Trong câu nói của tôi có một phần hai sự dối trá, cũng có thể chấp nhận được vì mẹ tôi mất rồi, còn ba thì tôi coi như không có. Em nhìn tôi, đôi mắt có vẻ thông cảm. Em lại hỏi tiếp-”Thế nhà anh ở đâu…tôi đưa về…”Tự nhiên trong lòng tôi trào lên một cảm giác không muốn, chả biết là năng khiếu hay theo bản năng, tôi dơ tay lên ôm đầu-”Á…tôi đau quá…tạm thời chóng mặt tôi chẳng nhớ được gì…xin em đừng hỏi nữa được không…”Nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi, em cũng thương tình, an ủi-”Thôi cứ nằm nghỉ tạm ở đây, bao giờ khỏi đau, nhớ ra thì về…”Nghe nói vậy, tôi biết em là người xuống bếp, nấu cơm tối, mâm cơm đơn giản lắm, chỉ có bát cà muối và lạc rang, ít canh chua, nhưng mà tôi thấy ngon miệng, tôi còn vét hết cả cháy dưới cơm xong, lòng tham của tôi trỗi dậy, thực sự là tôi muốn ở đây, với em, tôi thăm dò em-”Làm phiền em quá…”-”Không có gì, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho mau khỏe…”-”Tôi nhớ ra rồi…”-”Nhớ ra rồi à??? Nhà ở đâu, tự về được hay tôi đưa về…”-”Tôi…tôi… nợ nần rất nhiều, nên mỗi ngày sống một nơi…lúc này chúng đang lùng sục tôi rất kĩ… ”Rõ ràng là tôi đang nói dối mà, nói dối không chớp mắt, em nhìn tôi, đầy thương cảm; tôi ra vẻ buồn buồn bồi thêm-”Tôi sẽ không làm liên lụy tới em đâu…tôi sẽ đi ngay…”Em chạy ra ngõ ngó ngó rồi lại thở dài-”Thôi, anh làm gì có nhà, tiền cũng không có một xu, lại còn bị thương…mà ra chúng nó vẫn canh ngoài kia, bắt được anh chỉ có nước chết…haizz…ở tạm đây cho tới khi nào mọi chuyện lắng xuống vậy…”Cũng sợ nhỡ trong mắt em mình biến thành thằng lợi dụng, mặt dày, tôi đành thêm câu-”Tôi hứa, đợi chúng nó tìm chán bỏ đi, tôi lập tức không phiền em nữa, ân huệ này sẽ có dịp tôi trả lại em…”-”Ừ, thôi, không phải nghĩ ngợi nhiều đâu…”Tôi cảm ơn em rối rít, đoạn, em đưa cho tôi một chiếc quần đùi và một cái áo sơ mi, bảo thay tắm, nhìn qua là biết ngay áo quần của mình, hôm đó, em đi tôi biết là vẫn mang chiếc áo của tôi, nhưng cũng không phát hiện, em còn lấy trộm thêm cả cái quần này. Thấy tôi trầm ngâm, em nói-”Chủ nhân của chúng là một thằng chó khốn nạn, nhưng thôi, giờ có cái mặc là tốt rồi, anh vào thay đi…”Tôi trợn tròn mắt, xong, thế là em đã hiểu nhầm chuyện hôm đó rồi, tôi không vội giải thích, khó khăn lắm mới ở được lại đây…dại gì…Tắm xong, em chỉ vào cái chiếu dải sẵn, bảo tôi nằm, cũng hơi không thích, nhưng nằm đây cũng được, đánh mắt lên lúc nào là thấy em lúc đó, cũng tên gì?”-”Anh đoán xem?”Ặc, vãi cả cái con bé này…người ta đoán tuổi, đoán cân nặng, đoán chiều cao…giờ em bảo tôi đoán tên, đúng kiểu mò kim đáy bể…cũng may, đại ca đây chỉ hỏi vậy lấy cớ nói chuyện với em thôi, tôi nói bâng quơ-”Gương mặt sáng ngời, nụ cười đáng yêu, chắc bố mẹ sẽ lấy tên một loài hoa đặt cho em?”Đang nằm mà em bật phắt dậy, có phần ngượng ngùng, đôi má ửng hồng-”Chuối đ.. chịu được…”Đất trời! Cái mồm bé xinh kia mà cũng thốt ra lời lẽ như vậy à, có phải con gái? Ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng không sao, thế lại hợp với tôi, tôi đúng một phần, tôi tên Lan, là tôi tự đặt, tôi không có…gia đình…”Hôm đi đám cưới, cô phù dâu váy tím Nghi Lan quả thật rất nổi bật, tôi cứ nghĩ em cũng phải thuộc vào hàng ngũ con nhà danh gia vọng tộc gì đó…thật không ngờ, con bé này cũng giống mình, lẽ nào đây là sự sắp đặt của số phận?-”Em không hỏi tên tôi à?”Em không nói gì, nằm cuộn tròn trong chăn, người khẽ rung, có lẽ khi nhắc về gia đình, khiến em không vui? Tôi tiếp tục-”Tôi tên Việt…”Tưởng là em ngủ không nghe thấy, hóa ra từ đấy, tôi vĩnh viễn được gọi là vịt – con vịt quạc quạc, sau này tôi mới biết đây là biệt danh mà những người tên Việt không tránh khỏi, chỉ có điều tôi là đàn anh, nên từ trước tới giờ, chẳng đứa nào biết người của lão Tú vẫn rình rập, vậy cho nên là ban ngày lúc em đi làm, tôi cũng cố tình ra ngõ quét nhà, nói những câu ngu đần với hàng xóm, cố ý hát nhăng cuội – chúng nó thích xem, tôi diễn cho mà xem…lão vừa mới cho người đánh lén, nhìn thành quả tôi ra nông nỗi này, chắc là sướng lắm…chỉ có thế, lão mới từ bỏ cái lo sợ, tôi sẽ quay về tranh giành Golden Face với lão…Tại sao có cái lo sợ ấy? Vì tôi, rất vinh hạnh mà nói, là anh em cùng cha khác mẹ với lão…

đọc truyện về đi anh nơi đây em vẫn đợi