đọc truyện đứa trẻ lạc loài online
đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống ngoài môi trường giáo dục. Những đứa trẻ này rất chậm phát triển về thể chất, và đặc biệt là chậm phát triển về tâm lí. Trẻ ở đây sống tách biệt, tự thu mình lại, tự cô lập, ở chúng xuất hiện thái độ tiêu cực đối với mọi người xung quanh xa lánh tất cả. Vì thế cho đến năm
Truyện Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai của tác giả Nhan Ngữ Hâm - Chương 12 Chương 12. Đọc truyện online. ĐĂNG NHẬP. Truyện VIP; Truyện Tiên hiệp; Truyện Ngôn tình; Truyện Kiếm hiệp; Truyện Đô thị; Truyện Xuyên Không; Trang chủ. Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai. Chương 12
Câu chuyện online Si Quỷ của tác giả Phàn Lạc, một tựa truyện ngôn tình hoàn khá cuốn hút và gây bất ngờ nơi người đọc. Trong một lần thực hiện bảo vệ một đại ca xã hội đen \"cầm thú tinh khiết\" về làm nhân chứng thì Từ Ly Yến đi qua một khu rừng hẻo lánh thì bị tập kích bất ngờ. Cậu bị thương, máu Xem thêm Xem chi tiết 7 7272 15
Mỗi người đều có quyền lựa chọn người mà mình muốn trở thành. Với tôi, tôi muốn trở thành người khác biệt có ý nghĩa. Bài giảng: Hai loại khác biệt - Kết nối tri thức - Cô Trương San (Giáo viên VietJack) Xem thêm các bài Soạn văn lớp 6 sách Kết nối tri thức với
Nếu những đứa trẻ không biết đọc trong ánh mắt người khác trong trái tim người đó sẽ không bao giờ trở thành con người chân chính". Bài học làm người đầu tiên là bài học về lòng nhân ái, sự can đảm, sẻ chia. Bạn ơi đừng bao giờ ngừng yêu thương.
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. Đứa trẻ lạc loài là tập kế tiếp của tự truyện Không nơi nương tựa, về phần đời tiếp theo của David, sau khi cậu được giải thoát khỏi người mẹ độc ác và bắt đầu những chuyến phiêu lưu thú vị. David chưa bao giờ có được một mái nhà. Tài sản duy nhất của cậu là những bộ quần áo rách nát đựng trong chiếc túi giấy. Thế giới của cậu tràn ngập bóng tối và nỗi sợ hãi. Cho dù đã được giải thoát khỏi người mẹ nghiện ngập, nhưng những tổn thương của cậu thực sự mới chỉ bắt đầu. Với thân phận là đứa con nuôi, David chịu cảnh thay đổi chỗ ở liên tục với sáu gia đình trong suốt thời niên thiếu. Nước mắt và nụ cười, sự thất vọng và hy vọng đan quyện trong hành trình của cậu bé lạc loài trên con đường tìm kiếm một mái ấm gia đình. Đứa trẻ lạc loài là câu chuyện có thật, khơi gợi những rung cảm sâu kín nhất, mang đến cho người đọc cảm hứng yêu thương và hy vọng mạnh mẽ. Tập truyện viết về cuộc sống của nhân vật khi cậu mười hai đến mười tám tuổi. Văn phong và ngôn ngữ phản ánh suy nghĩ của đứa trẻ lứa tuổi vị thành niên chuẩn bị vào đời. Sách được biên dịch từ cuốn The Lost Boy của tác giả Dave Pelzer, do First News và NXB Trẻ ấn hành. Quyển cuối cùng của bộ ba - Đi ra từ bóng tối - A Man Named Dave sẽ được phát hành trong thời gian tới. Nguồn Báo Thanh Niên
“Đứa Trẻ Lạc Loài là quyển sách về tình yêu và những cống hiến không thể phủ nhận mà các tổ chức xã hội và các gia đình có con nuôi đã đem lại cho trẻ em trong con nguy hiểm. Chính Dave Pelzer là một bằng chứng sống cho lòng kiên cường, tinh thần trách nhiệm và sức mạnh của ý chí của con người” - John BradshawRelated
Bộ ba tác phẩm Không Nơi Nương Tựa 1995, Đứa Trẻ Lạc Loài 1997 và Đi Ra Từ Bóng Tối 1999 tái hiện câu chuyện tuổi ngây thơ rúng động dư luận của David James Pelzer. Ông sinh ngày 29/12/1960, là con trai thứ hai trong gia đình có năm người con trai. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ khi David bắt đầu bị mẹ ruột của mình hành hạ từ năm lên 4 tuổi. Sự ngược đãi mà David Pelzer phải chịu đựng nghiêm trọng đến mức nó đã trở thành một trong những trường hợp ngược đãi trẻ em tồi tệ nhất được biết đến ở Mỹ. Phải ra toà để được bảo vệ, trải qua 6 lần làm con nuôi, Dave Pelzer đã vượt đã vượt lên nghịch cảnh để đưa tiếng nói của mình - tiếng nói của một người trong cuộc - đến với cộng đồng, với những người có trách nhiệm. Tác phẩm của ông tạo được sự quan tâm sâu sắc trong dư luận và trở thành nguồn khích lệ quan trọng để nhiều nạn nhân vươn lên và công khai "bí mật" của mình ra thế giới, trong số đó có nữ tác giả Jane Elliott với tác phẩm tự truyện "Người tù bé nhỏ" nổi tiếng, trở thành cuốn sách bán chạy nhất nước Anh năm 2005. "Đứa Trẻ Lạc Loài là quyển sách về tình yêu và những cống hiến không thể phủ nhận mà các tổ chức xã hội và các gia đình có con nuôi đã đem lại cho trẻ em trong con nguy hiểm. Chính Dave Pelzer là một bằng chứng sống cho lòng kiên cường, tinh thần trách nhiệm và sức mạnh của ý chí của con người" - John Bradshaw *** Giờ có được một mái nhà. Tài sản duy nhất của cậu là những bộ quần áo cũ kỹ rách nát đựng trong một chiếc túi bằng giấy. Thế giới của cậu tràn ngập trong bóng tối và nỗi sợ hãi. Cho dù đã được giải thoát khỏi người mẹ nghiện ngập, nhưng những tổn thương của cậu bé này thực sự mới chỉ bắt đầu - bởi cậu không có nơi nào để gọi là nhà. Đây là phân đoạn được chờ đợi từ lâu của Dave Pelzer sau Không Nơi Nương Tựa. Những câu trả lời sẽ được hé lộ, những chuyến phiêu lưu mạo hiểm của tác giả - lúc này đã là một cậu bé vị thành niên - sẽ được kể lại trong câu chuyện đầy lôi cuốn này. Giờ đây, với thân phận là một đứa con nuôi, cậu bé David lại chịu cảnh thay đổi chỗ ở liên tục với tổng cộng sáu gia đình trong suốt thời niên thiếu. Nước mắt và nụ cười, sự thất vọng và hy vọng - tất cả đan quyện trong cuộc hành trình liều lĩnh của cậu bé lạc loài này trên con đường tìm kiếm một mái ấm gia đình. Đứa Trẻ Lạc Loài là câu chuyện có thật, nên nó có khả năng khơi gợi những rung cảm sâu kín nhất trong bạn, mang đến cho bạn cảm hứng yêu thương và hy vọng mạnh mẽ hơn bất kỳ câu chuyện tưởng tượng nào. - First News *** Vượt qua một tuổi thơ u tối và nghiệt ngã, Dave trở thành một sĩ quan Không quân Hoa Kỳ. Trước khi về hưu, ông từng đóng vai trò quan trọng trong một số hoạt động mang tên Just Cause, Desert Shield và Desert Storm. Trong thời gian phục vụ trong không quân, Dave còn hoạt động trong Hội Trẻ vị thành niên và những chương trình khác về “Tuổi trẻ với những nguy cơ” trên toàn bang California. Những thành tựu đáng kể của Dave đã được thừa nhận bằng nhiều giải thưởng cũng như những nhận xét cá nhân của các cựu Tổng thống Ronald Reagan, George Bush và Bill Clinton. Năm 1990, ông là người được nhận giải thưởng Penney Golden Rule. Tháng 1 năm 1993, Dave vinh dự được bầu chọn là một trong mười thanh niên xuất sắc của Hoa Kỳ. Tháng 11 năm 1994, Dave là công dân Mỹ duy nhất được trao tặng giải thưởng Thanh niên tiêu biểu nhất của thế giới ở Kobe, Nhật, vì những cống hiến của anh trong lĩnh vực thông tin và ngăn ngừa nạn bạo hành trẻ em cũng như cổ vũ tinh thần và truyền cảm hứng để người khác có được ý chí kiên cường. Dave còn vinh dự được rước đuốc trong Thế vận hội năm 1996. Dave hiện sống một cuộc sống hạnh phúc ở Rancho Mirage, California, với vợ, con trai Stephen và chú rùa cưng tên Chuck. Những hoạt động vì thanh thiếu niên của Dave Pelzer có thể được tìm hiểu thêm tại website *** Review Nguyễn Hùng Đây là cuốn sách thứ hai trong series kể về cuộc đời mình của Dave Pelzer tên thật là David Pelzer , sau cuốn ''Không nơi nương tựa ''. Nếu bạn muốn biết vì sao người mẹ của tác giả lại bạo hành cậu như vậy mà cậu không trốn đi, và vì sao người cha lại không bảo vệ cậu- những điều mà cuốn sách thứ nhất chưa đề cập đến, thì cuốn sách này sẽ là đáp án. Tiếp nối phần một, David đã ăn cắp và bị bắt. Khi ở tòa, cậu đã khai ra những gì mình đã phải chịu đựng dưới sự bạo hành của mẹ ruột mình. Và cuối cùng, cậu được tòa án giúp, được một nhà khác nhận nuôi. Cho dù được cứu thoát ra khỏi căn nhà đầy tàn nhẫn với những trò hành hạ quái ác ấy, tuy nhiên con đường phía trước cậu đi cũng vô cùng gian nan, thử thách không kém. Với thân phận chỉ là con nuôi không hơn không kém, cậu đã trải qua 6 lần đổi người nhận nuôi. Tôi thấy thương nhân vật khi bị cộng đồng xa lánh, ghét bỏ. Chính vì thế, David đã cháy bỏng khát khao được hòa nhập với thế giới con người hơn bất cứ ai hết, và làm mọi điều để được đối xử như một con người, thậm chí kết bạn với những đứa ăn trộm và theo chúng. Tuy biết mình sai, nhưng trong thâm tâm David vẫn cảm thấy vui sướng - niềm vui của một kẻ chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của người khác trong quá khứ. Chính vì thế, nhan đề cuốn sách mới là ''Đứa trẻ lạc loài ''. Đọc chỗ này, tôi lại nghĩ đến Chí Phèo -cũng muốn được làm người. Đọc truyện, ta luôn thấy một David luôn cố gắng vươn lên trong mọi hoàn cảnh khó khăn, nhưng vẫn không che lấp được tính cách của một cậu bé thuộc độ tuổi từ 12 tuổi đến 18 tuổi đôi khi bốc đồng, nông nổi... Và cũng xúc động khi nhân vật vẫn luôn yêu người mẹ mà đã hành hạ, thậm chí đốt tay anh; yêu người cha không bao giờ bảo vệ mình. Chính điều đó đã làm nên sự khác biệt của nhân nhân vật trong truyện, ta còn có thể hiểu rõ một phần cốt cách, nội tâm những đứa trẻ bất hạnh trong xã hội, hiểu sâu hơn về cuộc sống. *** Tháng 12 năm 1993, Hạt Sonoma, California. Tôi ngồi một mình. Trời lạnh đến nỗi toàn thân tôi run lên bần bật. Các đầu ngón tay của tôi tê cóng. Những đám mây xám xịt cứ vần vũ trên nền trời. Từ những dãy đồi xa xa, hàng loạt tiếng sấm rên vang cả đất trời vọng lại. Mưa bắt đầu lất phất. Tôi không mấy quan tâm đến cái lạnh mỗi lúc một thấu xương. Tôi ngồi trên một khúc cây già nua mục nát trên bãi biển trải dài vắng bóng người. Tôi yêu lắm những phút giây được ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ của những ngọn sóng xanh biếc dũng mãnh xô vào nhau thành một đợt sóng lớn rồi vỗ mạnh vào bờ. Tôi có thể cảm nhận rõ hơi biển mặn chát đang áp chặt lấy người mình. Trong lòng tôi thấy rất ấm áp. Tôi không còn sợ mỗi khi phải ở một mình nữa. Trái lại, tôi thích được một mình dể chiêm nghiệm những gì mình đã trải qua. Trên cao, đàn chim mòng biển kêu quang quác gọi nhau, chao lượn rồi ào xuống bờ biển tìm thức ăn. Chừng vài phút, cả đàn cất cánh bay Un cao. Một con mòng biển đập cánh phành phạch, chới với tụt lại đằng sau. Càng ra sức đập cánh, nó như càng không thể bắt kịp đàn. Cả đàn vút đi, chỉ còn lại mình nó chao nghiêng lượn lờ sát mặt biển. Thình lình, nó cắm mỏ xuống cát, tập tễnh trên bàn chân có màng màu cam. Sau một hồi tìm kiếm, nó cũng tìm được một mẩu thức ăn. Bỗng từ đâu một đàn mòng biển lại xuất hiện, bay lượn rồi ùa xuống chỗ con mòng biển yếu ớt kia hòng cướp lấy thức ăn. Con chim đơn độc dường như hiểu được rằng nó không thể bỏ chạy, vậy nên nó cứ đứng đó và cắn mổ chống trả bất cứ con chim nào đến gần. Cuộc chiến sinh tồn chấm dứt, đàn chim tan tác bay đi... Con mòng biển rít lên một hồi dài như thể tuyên bố mình vừa chiến thắng. Tôi chạnh lòng, nhớ lại khoảng thời gian tăm tối mình đã phải đấu tranh thế nào để có được cái ăn và cho cả sự sống còn khi mang thân phận một đứa con nuôi. Mong muốn được chấp nhận, được yêu thương luôn cháy bỏng trong tôi. Tôi cũng luôn hoài niệm về quá khứ, luôn loay hoay với câu hỏi “tại sao” về mảng đời tấm tối và đau thương mình đã trải qua. Nhưng càng lớn, tôi hiểu mình phải khép lại cánh cửa ấy để mở lối đi riêng cho cuộc sống mới phía trước. Tôi gia nhập Lực lượng Không quân Hoa Kỳ, thực hiện mơ ước của cuộc đời mình là được bay lượn trên bầu trời cao vút. Khi trưởng thành, tôi làm được nhiều điều từng tâm niệm. Tôi cũng đã quay trở về thăm lại mẹ ruột và hỏi bà ấy câu hỏi quan trọng nhất cuộc đời mình Tại sao? Nhưng trên hết, tất cả những gì tôi đã trải qua càng khiến tôi thêm yêu thương cuộc sống mình đang có. Tiếng kêu quang quác của con mòng biển làm tôi chợt tỉnh. Hai bàn tay tôi run lên, nhưng không phải vì lạnh. Tôi khẽ lau nước mắt. Tôi không khóc cho bản thân mình, tôi khóc cho mẹ. Toàn thân tôi run lên. Tôi không thể kìm nén cảm xúc. Tôi khóc cho người cha và người mẹ mà tôi mãi mãi không bao giờ có được vòng tay ấp ủ của họ. Tôi lặng im, thổn thức khóc như một đứa trẻ. Tôi nhắm mắt lại, thì thầm cầu nguyện. Tôi cầu xin cho mình được sáng suốt để trở thành một con người mạnh mẽ hơn và tốt đẹp hơn. Khi đứng dậy, đối mặt với mặt biển xanh ngắt, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, tinh trong. Đã đến lúc tôi phải đi tiếp rồi. Tôi bế Stephen lên xe rồi lái xe đến ngôi nhà thứ hai của mình - vi-la Rio ở Monte Rio. Nét đẹp yên bình của vi-la Rio vẫn luôn khiến tôi ngơ ngẩn. Nhìn thấy mắt tôi vẫn còn hoe hoe đỏ, thằng bé ôm choàng lấy cổ tôi rồi hỏi - Cha có sao không? Mặc dù mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng thằng bé luôn tỏ ra nhạy cảm hơn lứa tuổi của nó. Tôi ngạc nhiên vì đôi khi Stephen còn đọc được cả những cảm xúc sâu kín nhất của tôi. Ngoài việc là một đứa con trai đầy tình cảm, Stephen còn là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Suốt buổi chiều hôm đó, Stephen và tôi cùng đi dọc bờ Dòng Sông Nga. Mùi thơm đậm của gỗ cháy hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào của những cây tùng bách gỗ thoảng trong gió chiều. Mặt nước sông xanh ngất, trong veo và phẳng lặng. Khi mặt trời dần khuất sau ngọn Si, hình ảnh phản chiếu của mấy cây thông già trên mặt nước sông càng thêm huyền ảo. Một làn sương mù như tấm chăn trắng mềm từ núi Si phủ xuống dòng sông. Hai cha con tôi nắm tay lặng im đi bên nhau, cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi thấy mình hạnh phúc quá Si. Bỗng Stephen siết chặt tay tôi - Cha ơi, con yêu cha. Chúc mừng Sinh nhật cha. Nhiều năm trước, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến một mái ấm thật sự. Nhung ngày hôm nay, tôi đã có được những thứ mà bất cứ ai cũng mơ ước - một cuộc sống, với tình yêu ngập tràn của đứa con trai. Tôi đã có một gia đình thật sự! Mời các bạn đón đọc Đứa Trẻ Lạc Loài của tác giả Dave Pelzer.
Một thằng bần hàn, xấu xí và bệnh là những cái mác mà người đời gán cho em, dùng những lời lẽ tục tĩu vẽ loằng ngoằng vài nét về con người em, chúng cười trên nỗi đau rỉ máu đang ngày càng lở loét và hoại tử. Một thằng cù bất cù bơ, đầu đường xó chợ, sống bằng lòng thương hại và sự bố thí tình thương rẻ tiền của đồng loại. Cuộc đời bạc bẽo khiến nhịp đập của đứa trẻ ngày một rã rời, từ lâu em đã chẳng còn trông mong gì với cái thế giới bẩn thỉu, đầy rẫy nhơ nhớp này nhoằng một lũ bọ rệp trong cái xã hội thối hoắc, nhung nhúc ruồi muỗi bẩn thỉu. Một thế giới toàn những kẻ cô đơn với cái tâm lạnh ngắt, nơi em đang cố gồng mình mà hớp lấy chút ít sự sống còn ngắc buốt thấu xương không lạnh bằng lòng người lúc này. Ai nấy cũng chỉ mong bước qua thật nhanh cái xác đang trong cơn hấp hối của em. Nó phì phò những hơi thở nặng nhọc như muốn rút đi cả cuộc đời non trẻ phía trước. Tuyết phủ trắng, kín đầu đứa trẻ, bọc dày lớp xi măng nổi rêu xanh, hòa lẫn cùng thứ bùn hôi tanh đặc sệt sau cơn mưa chiều rả co ro cả người trong cái buốt cắt thịt, gục mái đầu nhỏ rũ rượi giữa hai chiếc gối gầy, cong queo như củi khô, chằng chịt những vết thương đang rỉ máu, có nơi đóng vảy đen xì. Sương đêm nhỏ từng giọt ướt đẫm xuống đôi vai gầy, mái tóc em bết lại bởi những tuyết tỉ tê rơi trên đầu. Em khúm núm rúc mình trong cái cống bẩn thỉu, ếch nhái lồm cồm, đất nồng hôi tanh. Cơ thể em run lên bần bật, hàm răng vồ vập lấy sinh ra dưới con mắt hằn học của người đời. Mái đầu xanh cùng đôi mắt long lanh lục thẫm, đứa trẻ chẳng hay sự đời là chi, một mình vật vã trong xã hội đang mốc lên, mòn mai em có chết cũng chẳng ai quan tâm!Vài bước chân nện gót lộp khộp đi đến chỗ em. Đứa trẻ lo sợ, náu sâu trong cái cống tối thui, tiếng sụt sịt thưa dần thay vào đó là tiếng ễnh ương ồm ộp sau cơn mưa xối xả chiều nay đổ xuống cả thị trấn suốt mấy tháng trời. Tim em đập loạn xạ khi bước chân ngày gần hơn. Nó hướng về phía em, đạp lên những chiếc lá khô đã đóng tuyết, người nào đó đang tiến về cái cống dơ bẩn nơi em tiếng rạp rạp ngày một rõ dần. Em co rúm cả người lại, ngồi im thin thít trong cái cống chật chội, đến hơi thở cũng khẽ nhả ra ngắt đàn ông đi đến gần em hơn, gã quỳ cả người xuống nhìn vào cái cống nhập nhoạng vài vệt sáng hiu hắt với mớ tóc bù xù của em lẫn trong đó. Bàn tay gã bồn chồn chới với xung quanh, bắt được cánh tay em, gã giật mạnh khiến cả cơ thể đứa trẻ đổ nhào lên phía trước. Em bặm chặt môi, hai mắt cụp xuống nhìn trân trân vũng bùn trước mặt, vài gò đất thỉnh thoảng lại nhô cao theo cái dập dềnh của sóng đặt chiếc ô sang bên cạnh, đưa cái nhìn hau háu vào đứa trẻ, như con sói đang hằm hằm nhìn cừu con. Gã đưa đôi đồng tử màu nâu sẫm lặng nhìn đứa trẻ khúm núm trong cơn run rẩy. Gã kéo em ngồi thẳng, cái lưng cong khom xuống, khệ nệ sờ chiếc khăn bông to xụ trên cổ mình quàng lên em. Bàn tay thô sần nhẹ nhàng lướt qua làn da xanh mướt chằng chịt những vết thâm tím. Cơ thể đứa trẻ co rúm, cái cúi đầu ngày một sâu hơn, lọt thỏm trong chiếc khăn còn vương hơi của bàn tay đầy vết chai sần và thô cứng, gã miết lấy cằm em, nâng chiếc đầu nhỏ lên ngang tầm gã. Đứa trẻ dâng đôi mắt buồn thẳm nhìn người trước mặt, hai bờ mi sưng mọng vì khóc nhiều. Em cắn chặt môi im lặng, đăm chiêu nhìn đèn đường leo lét, cây cối khoác lên mình những bộ xương khô trụi lá, không gian nhập nhoạng gam màu bạc xỉn của băng bụi. Lập lòe trong cái bóng tối mơ hồ, đôi mắt mơ màng của em say sưa đắm chìm trước vẻ đẹp ngỡ tưởng "đứa con rơi của chúa trời". Còn gã vẫn lặng lẽ mà nhìn đứa trẻ co ro dưới sức lạnh của cơn buốt giá với làn da nhợt nhạt, bủng beo; cúm rúm trong cái thân hình gầy nhom, teo tay to lớn của gã áp lên gương mặt em, lau đi dòng nước mắt tèm lem, nhem nhuốc. Em cảm nhận rõ nhịp đập rộn ràng từ lồng ngực và hai gò má nhợt nhạt giờ uốm màu hồng phơn phớt. Vài giây trôi qua em ngỡ tưởng mình vừa bước vào một thế giới mới, một nơi chỉ có sự ấm áp của gã mà em một lòng tôn thờ. Lần đầu tiên trong cuộc đời em thấy biết ơn vì bản thân đã không chết đi trong cơn hấp hối ban lâu trên nền đất ẩm, hai chân gã căng cứng, gồng lên; gã đứng dậy, quay chiếc lưng to lớn cô độc về phía em, lặng nhìn chăm chăm lên bầu trời đen kịt ngập trong sương muối. Gã quay đi, lạc lõng giữa con đường thênh thang với gam màu bạc xỉn u ám, vắng lặng đến rợn trẻ hãy còn bần thần ban nãy giờ trân trân ngước về phía gã, lí nhí trong cổ họng mấy tiếng rên rỉ. "Cảm ơn."Bóng gã khuất dần sau màn đêm dày đặc sương mù trắng tự hỏi. Gã là ai?
Đứa Trẻ Lạc Loài GIỚI THIỆU CHUNG Tác giả Dave Pelzez Thể loại Sách, Tự truyện, Văn học Phương Tây Nguồn Sưu tầm Trạng thái Hoàn Thành NỘI DUNG SÁCH Dave Pelzer sinh ngày 29/12/1960, là con trai thứ hai trong gia đình có năm người con trai. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ khi David bắt đầu bị mẹ ruột của mình hành hạ từ năm lên 4 tuổi. Sự ngược đãi mà David Pelzer phải chịu đựng nghiêm trọng đến mức nó đã trở thành một trong những trường hợp ngược đãi trẻ em tồi tệ nhất được biết đến ở Mỹ. Dave Pelzer được xem là một trong những phát ngôn viên quốc gia làm việc hiệu quả nhất và đáng tin cậy nhất, chuyên hoạt động trong các nhóm hội, tổ chức chuyên nghiệp về dịch vụ nhân quyền. Cuốn sách này là tập kế tiếp của tự truyện Không nơi nương tựa, với nội dung kể lại phần đời tiếp theo của cậu bé 5 tuổi luôn bị mẹ hành hạ và bỏ đói trong suốt nhiều năm. Đây là phân đoạn được chờ đợi từ lâu của Dave Pelzer sau khi cậu được giải thoát khỏi người mẹ độc ác. cập nhật audio truyện mới và hot nhất hiện nay. Các bạn muốn nghe truyện gì tiếp theo 🤔? Hãy đánh giá 5* và để lại tên truyện trong comment cho chúng tớ biết nhé! ^^ Mời các bạn nghe audio truyện full được sưu tầm bởi ️️ Truyện đã được up hoàn chỉnh. Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. 💛🧡 Cảm ơn các bạn đã lắng nghe và ủng hộ chúng tôi 🧡💛 📧 Email góp ý info 💌 Facebook
đọc truyện đứa trẻ lạc loài online