đọc vì vợ là vợ anh
Truyen24 trang web đọc truyện Cô Vợ Đánh Tráo mới nhất và cập nhật nhanh nhất từ các nguồn, vì Lâm Giang trúng xổ số năm triệu mới ly hôn với cô, là cô không có hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người vợ." Đam mỹ song tính cưỡng gian là thể loại truyện các anh
Nội dung lời 'cảnh cáo nhẹ' của Hari: "Được cái không khiêng được vợ, còn cô gái khác thì có sức khiêng". Trước phản ứng của Hari Won, Trấn Thành hài hước đáp trả: "Có khiêng vợ mà, hồi xưa anh yếu, giờ mạnh rồi!". Nội dung tin nhắn đầy mùi ghen tuông, cảnh cáo
Quang Lê bảo anh không tiếc nuối những gì đã qua vì với anh, mọi thứ trên đời đều là duyên số. Anh chọn âm nhạc và đó cũng là định mệnh của anh. Anh thổ lộ: "Nếu thích sống trong nhung lụa thì ngày xưa tôi đã không chọn đi hát mà chọn ở bên gia đình vợ. Nhưng mình
Đọc truyện tranh Tsuma, Shougakusei Ni Naru. - If My Wife Became an Elementary School Student - Vợ tôi là Học sinh Tiểu Học - Nếu Vợ Tôi Biến Thành Một Học Sinh Tiểu Học tiếng việt. Mới nhất nhanh nhất tại TruyenQQPro.Com Anh không phải là 1 cao thủ uống rượu vì anh không say rượu
Truyện Vợ Chồng Thực Tập xoay quanh một câu chuyện về một đôi tình nhân vừa mới kết hôn nên không có nhiều kinh nghiệm sống, họ cùng nhau tâm sự rồi cùng nhau khám phá Anh cầu hôn cô chỉ vì muốn cha mình được sống sót để hoàn thành tâm nguyện là anh cưới được một nàng dâu tốt, tài giỏi.
model baju batik untuk orang gemuk agar terlihat langsing. "Vì vợ là vợ anh" là một cuốn sách của Lan Rùa về đề tài gia đình. "Vì vợ là vợ anh" mang đến cho người đọc những phút giây bình yên, ấm áp của một gia đình, dù có sóng gió thì gia đình ấy vẫn bên nhau cùng nhau vượt qua. GIA ĐÌNH KIỂU MẪU Gia đình Hà - Hậu là một gia đình kiểu mẫu Người vợ giáo viên dịu dàng, đảm đang, người chồng làm giám đốc công ty, giỏi giang thành đạt, hai bé gái đáng yêu và lanh lợi. Người ngoài nhìn vào thấy ghen tị cho một gia đình hoàn hảo. Những đứa trẻ sung sướng vì luôn được ba mẹ yêu thương đùm bọc, nhất mực cưng chiều. Nhưng chỉ hai người lớn hiểu, gia đình ấy bên ngoài yên ấm, bên trong lại là sự hời hợt. Vì không quan tâm đủ sâu nên không có tranh cãi, vì không chia sẻ cùng nhau nên chẳng bao giờ to tiếng và vì cả hai đều muốn im lặng nên giữa hai người thiếu đi sự ấm áp của tình yêu. Sự nên duyên của hai người là do sự sắp xếp của hai bên gia đình, qua mấy buổi hẹn hò mà thành vợ chồng. Một đám cưới không có tình yêu từ hai phía. Hai người sống với nhau bởi trách nhiệm đối với gia đình. TÌNH YÊU CẦN SỰ CHIA SẺ Tình yêu giữa cặp vợ chồng Hà Hậu trải qua rất nhiều sóng gió. Nhưng có lẽ cản trở lớn nhất giữa hai người là sự thiếu chia sẻ. Chị Hà là một người phục nữ kín tiếng, vì hiểu chuyện và nhẫn nhịn nên chị chọn cách sống yên bình. Chuyện gì có thể bỏ qua, chị sẽ không giữ mãi trong lòng. Làm bất cứ điều gì chị đều suy nghĩ cho gia đình trước bản thân. Chị chính là hiện thân của người phụ nữ Việt Nam - thông minh và hiểu chuyện nên luôn biết nhẫn nhịn. Nhưng chính điều đó làm cho chị có khoảng cách với chồng của mình, bởi chị luôn là người biết lắng nghe, ít khi chia sẻ. Anh Hậu là một người đàn ông rộng lượng và hào sảng. Anh không tiếc bất cứ điều gì để gia đình được hạnh phúc. Tuy nhiên bản thân lại luôn giữ những suy nghĩ của mình, người cần chia sẻ để giải quyết thì anh chẳng hé răng nửa lời, cũng chẳng chịu tin lời người vợ chung chăn gối với mình. Mặt khác trước sự khôn khéo những lời nói ngon ngọt của một người phụ nữ bên ngoài, anh lại đem tâm tư thổ lộ với người đó. Con người ta sẽ chẳng bao giờ hiểu ý nghĩa của chia sẻ nếu chưa từng yêu thương và quan tâm. Mỗi tình yêu nếu thiếu đi sự sẻ chia rồi cũng sẽ suy tàn. Tình cảm là một thứ diệu kỳ, nó cần sự quan tâm của hai bên một cách vừa đủ, đôi khi khoảng cách tạo ra không gian riêng cho mỗi người trong tình yêu, nhưng dù gì thì tình yêu cũng không thể thiếu sự chia sẻ. Bởi vậy, nếu cặp vợ chồng Hà Hậu sớm nhận ra mình cần thẳng thắn chia sẻ với đối phương, cần sự tin tưởng đối phương, đó mới là cách giải quyết và là cách duy trì tình cảm của mọi cặp đôi. BÌNH YÊN LÀ MỘT LOẠI HẠNH PHÚC Thật ra mỗi người chúng ta luôn nuôi trong mình một ước muốn chinh phục, ta không bao giờ hết sự tò mò trước những điều đủ thú vị. Điều đó đúng với mọi thứ trong cuộc đời, kể cả tình yêu. Có những lúc ta cảm thấy tình yêu của mình ngày nào cũng như thế, bình bình quá, trong khi đó ở đâu đó xuất hiện một sức hút mới, hấp dẫn và thú vị hơn rất nhiều sự thường ngày ở tình yêu ta đang có. Vậy là có những lúc lòng ta sa ngã, ta tưởng rằng ta đã hết yêu người ta đang yêu, ta tưởng rằng ta thật sự có tình cảm với thứ đang thu hút mình. Nhưng có những thứ phải đến khi mất đi ta mới hiểu được giá trị của nó. Cũng giống như nước uống hàng ngày, không khí ta hít thở vậy. Bạn có thể không coi trọng chúng bằng vàng bạc, kim cương, nhưng khi thiếu chúng dù chỉ là một chút, bạn sẽ hiểu tầm quan trọng của sự bình thường đó. Bình thường không có nghĩa là không quan trọng, hầu như trong đời ta đều tạo thành từ những ngày bình thường. Dù bạn thành công đến đâu cũng không thể ngày nào cũng bước chân lên thảm đỏ xinh đẹp lộng lẫy. Đó chính là giá trị của chúng, mỗi thứ đều có giá trị riêng, nếu ngày nào bạn cũng đi thảm đỏ bạn có nghĩ bản thân sẽ trân trọng nó như khi cả năm mới có một dịp không? Và bạn biết không, chính vì đời ta chủ yếu là những ngày bình thường, vậy nên để có một cuộc đời đáng nhớ, ta cần sống tốt mỗi ngày. Vì vậy, đừng để đến khi tuột khỏi tay rồi mới biết thứ đó quý quá như chú Hậu để mất cô Hà rồi mới hiểu ra những điều bình thường chưa bao giờ là tầm thường luôn rất quan trọng. Và có những khi ta đã yêu những điều bình thường đó một cách thầm lặng, vậy thì hãy lắng nghe lòng mình để biết đâu là điều mình trân quý nhé. Chúc bạn và tôi, luôn biết trân trọng những điều quan trọng. diệu thúy 2000 lan rùa vì vợ là vợ anh
Tối muộn hôm đó chị Liên kiểm tra hàng hoá xong xuôi, vừa hay ngẩng đầu lên thì thấy anh Hậu đứng sừng sững trước mặt mình, mùi rượu xung quanh nồng nặc lắm, người anh cũng chuếnh choáng khác thường, anh kéo lấy chị, thì thầm kêu nhớ. Trống ngực chị đập rộn ràng, mấy ngày qua chị còn tưởng mình sắp không chịu nổi rồi, phải xuống nước làm hoà với anh trước ấy chứ. Quả thật, ai yêu nhiều hơn người đó thiệt. -"Mình...mình nhớ anh không?" Chẳng hiểu sao anh lại đổi cách xưng hô thân mật như thế nữa, chị nũng nịu chui vào lòng anh, kêu em cũng nhớ mình rất nhiều. Bao giờ thì mình cho em một câu trả lời rõ ràng? Để em danh chính ngôn thuận làm vợ mình? Anh xoa đầu chị, đáp rằng mình lúc nào chả là vợ anh. Lòng chị ngọt ngào lắm, hoá ra là vậy, hoá ra lâu nay, người phụ nữ anh xác định gắn bó suốt cuộc đời này, vẫn luôn là chị. -"Nhưng em thích được cầu hôn cơ, làm cho lãng mạn một chút nhé." Ba Hến gật đầu, rồi tự dưng anh bảo khát quá, chị lật đật đứng dậy mở tủ bếp tìm kiếm. Đợt vừa rồi bà Mây có dúi cho chai rượu thuốc quý lắm, bà bảo cứ lần nào cho ông Hải uống là y như rằng lần đó bà được nếm mùi đời. Đây rồi, cái chai đó đây, chị vẫn luôn để dành cho anh, còn nguyên vẹn chưa hao hụt một giọt nào cả. Chị cẩn thận bê ra, lâu lắm mới có cơ hội, chị cũng muốn cùng anh lưu lại những khoảnh khắc ngọt ngào nhất. Anh Hậu say mèm rồi, chị Liên rót cho ly nào là nốc sạch ly ấy. Người say nhiều khi tâm trạng cũng lên xuống thất thường lắm, ban nãy vừa mới tình cảm tới vậy mà bây giờ anh đã siết tay chị đau điếng, trừng mắt trách cứ. -"Sao lại sinh con cho người khác? Anh đã nói nếu sinh con trai phải sinh cho anh trước cơ mà? Như vậy mới công bằng chứ?" Nhìn anh, bất chợt chị thấy xót xa. Không nghĩ chuyện bé Bi lại làm tổn thương anh đến thế, chị ra sức nói lời xin lỗi, anh buồn buồn bảo, xin lỗi thì thay đổi được gì đây? Mình biết anh đau đến mức nào không? Bây giờ mình tính sao? Mình định dọn tới sống với ba đứa trẻ sao? Anh hỏi chị, sống mũi anh đỏ hoe. Người đàn ông này, tháng năm trôi qua, vẫn mãi yêu chị, bằng một tình yêu thuỷ chung như vậy. Chị nghẹn ngào đáp, đâu thể như thế, sai lầm lớn của cuộc đời, em hối hận biết bao, mình không hiểu được đâu. Từ giờ tới cuối đời, em là của mình. Anh cười, trìu mến thơm lên trán chị, ngập ngừng tâm sự. -"Nhưng anh sợ...anh sợ lắm mình ạ...anh sợ anh không đủ bao dung để coi đứa trẻ ấy như con ruột của mình...anh sợ cứ nhìn thấy nó anh lòng anh lại khó chịu..." Đàn ông mà, ích kỷ là chuyện thường tình. Người phụ nữ mình yêu da diết lại đẻ con cho một thằng khác, khó ai có thể chấp nhận được. Lòng anh rối bời đến thế, vậy mà vẫn đối xử tốt với Bi, cái thứ tình cảm bao la vô bờ bến của anh nó khiến chị thấy mình nhỏ bé biết bao.
Chú Hậu nghe tin như sét đánh ngang tai, vội vàng lên tiếng. -"Ơ hay bác này buồn cười, nhà em thì liên quan gì? Tốn kém cả ra." Thím Hà kéo áo chị dâu xin xỏ mà bác chẳng thèm để tâm, phân tích rất chi hùng hổ. -"Tôi biết chú trai ngoan nhưng ba à, ba nghĩ mà xem, phòng bệnh hơn chữa bệnh phải không ạ? Thà bây giờ cứ quản chặt một tý còn hơn tới lúc chú ấy lại đổ đốn như anh trai thì hết thuốc chữa mất." Anh Hậu điếng cả người, thường ngày rất hiền mà giờ cũng phải lao vào tranh luận với bà chị dâu. Hai người nói qua nói lại một hồi không bên nào chịu bên nào, rốt cuộc ông Hải e hèm. -"Anh Hậu anh ngay thẳng thì sợ quái gì chứ. Thôi không nhiều lời nữa, mua máy quay thì mua cả đôi luôn đi, đáng mấy tiền đâu mà. Cái Hà về nấu cho ba bát miến ngan với, ăn cháo suốt ngày chán lắm rồi. Các anh chị còn lại tạm thời có thể giải tán." Ba Hến bất lực thở dài, thực ra ngay từ lúc ba phát điên với bác Đăng phải nhập viện anh đã biết mọi thứ không dễ dàng, đơn từ thủ tục ly hôn chắc còn lâu mới giải quyết được. Chính vì vậy anh mới đồng ý để chị Liên chuyển tới. Không hiểu sao lòng cứ buồn man mác, nhưng rồi anh lại tự an ủi bản thân thôi thì nó là cái duyên cái số hết. Vợ mình chưa đâu vào đâu đã có thằng khác trong khi mình đàn ông trai tráng việc gì phải hèn kém quỵ luỵ tới thế? Bây giờ hợp lý nhất chắc là ly thân ngầm, soạn một bản cam kết hai bên có quyền qua lại với người mới và không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Trong thoả thuận sẽ ghi quyền lợi nghĩa vụ, giấy trắng mực đen rõ ràng như thế thì chẳng bên nào có thể lợi dụng sơ hở của đối phương để giành quyền nuôi con cả. Ba Hến ra ngoài nói nhỏ với mẹ Sò, vợ xem ra khá dễ tính, chồng muốn như nào cũng đồng ý hết. Anh Hậu chở chị Hà về nhà nấu miến cho ba, còn mình tranh thủ ngồi phòng khách sửa soạn giấy tờ. Bác Vân nói chuyện với bác sĩ xong cũng đang định về thì vừa hay thấy Hến Sò Cún lon ton vào bệnh viện nên vẫy vẫy lại. -"Hến Sò ơi hôm nọ bác Vân thấy ngoài hàng có búp bê công chúa đẹp lắm nha, em búp bê đi được nè, chào Hello Hello được nữa nè, còn có cả nhà to cho em búp bê ở nha, cả bộ nồi niêu với váy áo nữa." Trẻ con mà, đồ chơi có bao nhiêu rồi cũng muốn thêm nữa, thêm mãi. Hến Sò nghe mà phát thèm, luôn miệng bảo bác Vân mua về nha. Bác Vân thủ thỉ dặn dò tụi nhóc bao nhiêu là thứ, bác bảo phải làm y như lời bác dặn thì mới được á. Em Sò hơi ngơ nhưng mà chị Hến đã nhớ nhớ được rồi, phấn khởi ngoắc tay bác thề non hẹn biển, trước khi qua thăm ông còn vọng lại nhí nhéo. -"Bác Vân nhớ nha bác Vân nha, bác mua cả búp bê hoàng tử cho tụi con nữa nha." Cún véo má bọn nhóc rồi bồng lên, mẹ Cún ngó theo hai đứa cháu cười cười gật đầu, vừa mới đứng dậy đã nghe ba Cún léo nhéo. -"Chết rồi mình ơi em Huệ tới tìm anh, nằng nặc đòi vào thăm ba nữa. Mình giải quyết hộ anh với." -"Gớm mình mình anh anh, Đăng ngoẹt ngào thế hả Đăng? Ra vả cho hai cái là xong mà, nhờ vả Vân làm chi?"
đọc vì vợ là vợ anh